Tuổi trẻ Việt
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tuổi trẻ Việt

Diễn đàn dành cho giới trẻ và tuổi teen Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan thiên nhiên thế giới mới
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeSat Nov 12, 2011 8:59 am by jangatong

» Mem mới đây, có tuyển làm mod không? =]]
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Oct 26, 2011 11:58 am by Dạ Vu

» ggggggggggggggggggggggg
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeFri Sep 02, 2011 9:21 pm by jangatong

» ghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeFri Sep 02, 2011 9:03 pm by jangatong

» [game MC] 20xu=30 thẻ làm trang thiết bị, tại sao k?
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Jun 29, 2011 11:00 am by jangatong

» Valentine chờ
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeThu Jan 27, 2011 2:02 pm by Ngọc Linh

» Interpol- Phần III: Đế chế bất diệt
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeThu Jan 27, 2011 1:04 am by Ngọc Linh

» Nhật kí Giấy nhớ!!!
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeThu Jan 20, 2011 9:18 pm by Ngọc Linh

» Tuyển tập oneshot: NGHE MÙA TRONG TÓC RỐI [Ngọc Linh]
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeThu Jan 20, 2011 3:41 pm by Ngọc Linh

» Đối thơ kiểu mới[Chủ đề 1: Mừng xuân]
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeSat Jan 15, 2011 5:55 pm by bi bờm

» Vip 1-0-2 =]]
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeFri Jan 14, 2011 1:36 pm by bi bờm

» Ginkgo Hill_Iljimae
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeThu Jan 13, 2011 4:17 pm by Ngọc Linh

» The Messenger [linkin park]
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeThu Jan 13, 2011 3:45 pm by Ngọc Linh

» Mua bạc ở đâu chất lượng??
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 7:08 pm by bi bờm

» Topic for English
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:41 pm by Ngọc Linh

» Đó có phải là tình yêu?
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:22 pm by jangatong

» Thông báo: Mod và mems tích cực góp ý để hoàn thiện 4rum
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 8:14 am by Ngọc Linh

» Đọc nội quy đã bạn nhé :)
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:33 am by the_love_memory_95

» Đôi lời gửi các bạn.
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:23 am by the_love_memory_95

» Chút nên biết (Đọc trước khi post bài bạn nhé)
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:16 am by the_love_memory_95

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm

Nhạc nền

 

 KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Nov 23, 2010 8:12 pm

Khai trương box này nè, truyện chưa từng xuất hiện trên giang hồ đâu Embarassed

KHÔNG GIỚI HẠN
Tg: Nguyễn Minh Ngọc

Chapter 1: Cuộc sống mới

Lệ Chi ngước mắt nhìn cánh cổng sắt cáo trước mắt, sâu bên trong là ngôi biệt thự kiểu Pháp nhỏ xinh, nằm giữa một hồ sen lớn làm nó càng giống như một tòa nhà nổi. Có bốn cây cầu cả thảy bắc từ khuôn viên bên trong hồ ra đến khoảng vườn bên ngoài. Cây cầu lớn nhất kéo thẳng từ cổng, vào. Con đường từ cổng vào đến cầu đầy hoa tú cầu làm cho nơi đây trở thành một trong những kiến trúc đẹp và độc đáo nhất trong vùng.

Lệ Chi cứ đứng ngắm nhìn nó hồi lâu với một cảm xúc bâng khuâng khó tả. Mãi một lúc, cô mới rụt rè đưa tay lên bấm chuông. Chừng 20 giây sau, một người đàn ông tóc hoa râm đi ra. Ông nhìn cô từ đầu xuống đến chân rồi lại nhìn sang chiếc va li bên cạnh. Đoạn ông chậm rãi hỏi:

-Cô Lệ Chi phải không?

-Dạ phải ạ!- Lệ Chi lễ phép đáp lại.

-Cô vào đi, bà chủ đang đợi cô.

Chiếc cổng sắt được mở ra, Lệ Chi kéo chiếc va li vào và theo chân người đàn ông trầm lặng bước qua con đường đầy hoa, qua chiếc cầu cong cong. Bên kia cầu, ngay đầu con đường dẫn vào biệt thự là hai cây ngọc lan ở hai bên. Con đường rẽ làm ba ngả, hai ngả kéo sang hai bên, và một ngả chạy thẳng về phía trước biệt thự. Hai bên đường, vẫn là những hàng hoa tú cầu nhỏ được trồng và chăm sóc một cách cẩn thận.

Tầng trệt của ngôi biệt thự là một hồ bơi lớn hình bán nguyệt, đủ cho thấy tài của người thiết kế ngôi biệt thự này. Người đàn ông vẫn lặng lẽ dẫn đường cho cô đi lên lầu.

Trong phòng khách có không gian nhỏ, có hai người đang ngồi nói chuyện. Một người phụ nữ to béo, trang sức đầy mình đang chìa bàn tay mũm mĩm ra cho một cô gái vẽ móng. Hai người to nhỏ có vẻ rất vui vẻ cho đến khi Lệ Chi cùng người đàn ông bước vào.

-Bà chủ, cô Lệ Chi đến rồi.

Người phụ nữ ngước mắt nhìn Lệ Chi một cách lãnh đạm rồi thờ ơ hỏi:

-Cô là Lệ Chi?

-Dạ vâng, cháu là Trần Lệ Chi ạ!

-Tôi có nghe quản lý Hoan giới thiệu qua về cô. Cô biết công việc ở đây rồi chứ?

-Dạ, cháu biết.

-Vậy thì tốt, tôi khỏi mất công nhắc lại. Công việc ở đây không nhiều như ở ngoài nhà hàng, nhưng chỉ cần ai trong nhà tôi không hài lòng thì cô nên tự cuốn xéo đi.- Bà ta nói bằng giọng chắc nịch.

-Cháu hiểu ạ!- Lệ Chi vẫn nhũn nhặn đáp lại.

-Được rồi, cô theo quản gia Trọng xuống khu nhà ăn và ở đi. Quản gia sẽ sắp cho cô một phòng ở đó và cho cô bản gia quy cũng như những phép tắc ở đây. Xong cô làm bữa trưa luôn đấy.

-Vâng, cháu hiểu thưa cô.

Lệ Chi quay người theo sau quản gia Trọng đi xuống dưới, nơi có một khu nhỏ được dành làm chỗ ở cho người làm. Từ hôm nay, đây sẽ là nơi làm việc mới của cô. Trước khi đến đây, cô là bếp phó trong nhà hàng năm sao do gia đình này làm chủ. Người đầu bếp của gia đình này mới bị tai nạn và họ cần một đầu bếp mới nên quản lý nhà hàng đã giới thiệu cô đến đây.

Trần Lệ Chi, 19 tuổi, được những chuyên gia ẩm thực nổi tiếng coi là một hiện tượng thú vị. Cô đến từ một vùng nông thôn nhưng lại có kĩ năng nấu những món ăn đòi hỏi kĩ năng rất cao. Cô đã giành giải triển vọng trong cuộc thi ẩm thực thường niên của thành phố và được nhận vào làm trong nhà hàng năm sao của tập đoàn khách sạn Hoàng Kim với vai trò bếp phó.

Công việc của cô ở đây chính là lo bữa ăn cho gia đình ông bà chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim, nghe có vẻ đơn giản nhưng ai mà không biết đến tính tàn nhẫn của ông bà chủ cũng như hai cậu con quý tử ở biệt thự này. Xưa nay họ vốn đối xử tàn tệ với người làm của mình, coi người làm như một giai cấp hạ đẳng mà họ có quyền chà đạp lên nhân phẩm của những người phục vụ cho mình. Lệ Chi cũng biết điều đó trước khi đến đây làm, nhưng cô không bận tâm đến những điều đó, cái quan trọng là cô có lý do để có thể bước qua cánh cổng sắt lạnh lùng ngoài kia mà vào đây. Với cô, điều đó có ý nghĩa vô cùng quan trọng, hơn cả việc cô sẽ bị đối xử ra sao trong cái ngôi nhà lạnh tình người này.

Lệ Chi được sắp xếp ở chung phòng với một người nữa, là chị Trinh, người lau dọn ở đây. Chị Trinh hơn cô hai tuổi, và đã làm ở đây được 4 năm rồi, có nghĩa là từ khi chị mới 17 tuồi. Còn cô, liệu cô có thể ở lại đây đến ngần ấy thời gian không?

Phụ cô làm bếp có cô Nga, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi góa chồng. Công việc chính của cô Nga ở đây cũng giống chị Trinh, nhưng vì làm ở đây lâu hơn nên cô chỉ phải lau dọn phòng của ông bà chủ, thỉnh thoảng theo bà chủ đi mua sắm. Chỉ nấu ăn cùng cô một bữa mà Lệ Chi đã biết thêm về gia đình này. Bà chủ là người mê làm đẹp, thích được nịnh nọt. Ông chủ thì mải mê với những cô bồ trẻ đẹp bên ngoài nên chẳng mấy khi ở nhà. Hai cậu con trai, cậu cả Thiên Nguyên thì háo sắc, đào hoa, cậu út Phi Anh thì tàn nhẫn, cục cằn. Cô gái mà ban sáng cô gặp ngồi cùng bà chủ chính là bạn gái của cậu út Phi Anh. Cô gái đó là con một gia đình giàu có, vốn là bạn lâu năm của gia đình này, rất tâm đầu ý hợp với mẹ chồng tương lai nên cô ta đối với người làm trong gia đình này cũng có phần cao ngạo.



Ngoài việc nấu nướng ra không còn việc gì khác nên Lệ Chi chỉ quanh quẩn ở trong bếp hoặc về phòng là hết. Cô muốn ra ngoài giúp mọi người lắm nhưng đã có lệ là nếu không phải công việc của mình thì không được làm nên thành ra cô khá nhàn rỗi. Đó cũng chính là lý do Lệ Chi xin về đây làm việc, cô sẽ có thời gian ôn thi để thi Đại học. Ngoài ra cô cũng thích viết lách nên công việc này càng tạo cho cô cơ hội được làm những việc mình yêu thích. Cô không đi đâu ra ngoài nên cũng chẳng lo đụng ông bà chủ mà có chuyện mất lòng họ.

Buổi tối ngày đầu tiên đến đây, sau khi cắm cúi đọc được hai bài văn thì cơn buồn ngủ kéo đến. làm cô phải đứng dậy đi ra ngoài cho tỉnh táo. Con đường nhỏ im lìm dưới ánh điện mờ mờ, sương đêm tưới ướt đẫm cỏ. Con đường trở nên thơ mộng một cách kì lạ.

Nhưng rồi cô dừng lại, lắng tai nghe. Ở lối vào nhà xe hình như có tiếng người, hình như họ đang thì thào chuyện gì đó. Cô bước đến gần, có hai người đang đứng quay lưng ra phía cô, mà thực tế thì cô chỉ trông thấy dáng cao lớn của người con trai ở ngoài, còn người đang bị anh ta ép sát vào tường kia là ai thì cô không thấy rõ. Lệ Chi ngượng ngùng quay bước trở lại khi nhận ra họ đang hôn nhau.

Nhưng tiếng bước chân của cô đã bị họ nghe thấy. Anh chàng kia buông cô gái ra, đứng thẳng dậy quát:

-Ai, đứng lại.

Cái giọng quát có uy ấy khiến cô không dám bước tiếp, ngập ngừng quay lại nhìn họ. Nhưng rồi cô sửng sốt khi nhận ra cô gái kia chính là chị Trinh, còn anh chàng lạ mặt này thì cô không biết. Nhưng rồi liếc nhanh qua cách ăn mặc, trang phục trên người anh ta, cô đoán anh ta là cậu cả của gia đình này- Lâm Thiên Nguyên. Trinh hoảng hốt bụm lấy miệng và chạy nhanh về phía cửa sau để về phòng.



Còn lại Lệ Chi đứng lại đó với Thiên Nguyên. Ngày đầu tiên đến đây mà hình như cô đã vội đắc tội với người của gia đình này rồi. Lệ Chi nén một tiếng thở dài, mắt vẫn mở thao láo đợi cơn giận dữ của người đứng đối diện với mình. Nhưng không giống như cô dự đoán, Thiên Nguyên có hơi trợn mắt nhìn cô ban đầu, nhưng rồi đôi lông mày của anh ta giãn ra, và anh ta nhoẻn miệng cười với cô:

-Cô làm phiền đúng lúc quá nhỉ?

-Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.- Lệ Chi đáp bằng giọng lý nhí.

-Haizz, cô làm tôi mất hứng mà chỉ nói một câu như thế là xong sao?- Anh ta tiến đến chỗ cô khiến Lệ Chi sợ hãi lùi lại.

Cứ người này lùi một bước thì người kia lại tiến một bước, chẳng mấy chốc Lệ Chi đã lùi đến thành cầu. Mặt cô tái mét như thể người đang đứng trước mặt cô là một tử thần vậy.

-Anh định làm gì vậy?- Cô run run hỏi.

-Cô làm mất hứng của tôi, giờ tôi đòi lại thôi.- Thiên Nguyên đưa tay gạt một sợi tóc đang tung bay lên của cô.

-Này nhé, anh đừng có mà lại gần, tôi kêu lên đó.- Cô đe dọa.

Thiên Nguyên có vẻ thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này. Anh ta càng được thể ghé sát mặt cô, đôi mắt hấp háy vẻ tinh nghịch. Đúng lúc ấy có tiếng động cơ vang đến càng lúc càng gần, một ánh đèn xe máy từ bên kia cầu hắt đến.

-A…- Lệ Chi hét lên và lấy tay đẩy mạnh vào ngực anh ta, rồi cô vùng chạy.

Rất nhanh, một chiếc xe trờ tới với vận tốc kinh hoàng khiến cô đứng chôn chân tại chỗ, không ngờ chiếc xe đã đến ngay trước mặt mình.

Thiên Nguyên vội đưa tay kéo cô lại sát vào mình, cùng lúc đó chiếc xe phanh kít lại trước khi nó kịp đụng trúng cô. Người ngồi trên chiếc mô tô phân khối lớn đó tháo mũ, mắt long lên sòng sọc nhìn cô rồi nhìn qua Thiên Nguyên. Mặc dù tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực nhưng Lệ Chi cũng kịp nhận ra cái phù hiệu trên áo của cậu thanh niên này. Là trường Trung học phổ thông Hoàng Kim- trường của tập đoàn Hoàng Kim xây dựng. Cậu ta mới là học sinh cấp 3, nghĩa là còn kém cả tuổi cô.

-Này, có hôn hít thì làm ơn cút ra chỗ khác nhé!- Cậu ta quát mặc dù một trong hai người đứng trước mặt cậu ta là anh trai mình.

-Đã nói em không nên phóng nhanh như thế rồi mà.- Thiên Nguyên vẫn điềm đạm nhắc nhở.

-Còn cô đấy…- Cậu ta trợn mắt nói với Lệ Chi như thể đã quen từ trước rồi vậy- Cô nghĩ bước chân vào cái nhà này dễ thế à mà cứ nghe anh ta dụ dỗ. Đồ con gái hư hỏng.

Lệ Chi định phản ứng lại thằng nhóc láo xược này thì nó đã lên xe phi thẳng về phía gara.

Sau khoảnh khắc kinh hoàng đó, lúc này Thiên Nguyên vẫn chưa buông Lệ Chi ra, hay nói đúng hơn hai tay anh vẫn ôm lấy cô. Lệ Chi nhận ra hoàn cảnh trớ trêu đó bèn đẩy vội anh ta ra và chạy vào trong nhà. Còn chần chừ chắc cô không thoát khỏi anh ta lần nữa mất.
Lệ Chi về đến phòng thì chị Trinh vẫn ngồi ở giường, vẻ mặt có vẻ bồn chồn lắm. Cô cũng không biết nói gì vì bản thân cô cũng ngại nhìn chị lúc này. Cuối cùng, chị Trinh ngập ngừng nói:

-Chuyện vừa nãy…

-Em không nhìn thấy gì đâu, chị đừng lo.- Cô vội cười.

-Em thật không nhìn thấy gì chứ?

-Thật mà…

-Cảm ơn em. Nếu bà chủ biết bà chủ sẽ đuổi việc chị mất.- Trinh có vẻ sợ hãi trước tình huống vừa rồi.

-Hì, em có nhìn thấy gì đâu mà. Thôi em đi ngủ trước đây, sáng mai em phải dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà nữa.

Lệ Chi nói và trùm kín mền lên người, quay vào trong, nhắm chặt mắt lại, cố quên đi những chuyện dở khóc dở cười vừa xảy đến với cô vài phút trước.

Và rất nhanh, cô chìm vào giấc ngủ sau ngày đầu tiên đầy mỏi mệt.

Về Đầu Trang Go down
jangatong
Administrator
Administrator
jangatong


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 135
Đô : 273
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 19/11/2010
Age : 31
Đến từ : Ngôi nhà hoa hồng

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeTue Nov 23, 2010 10:36 pm

Cũng hay đấy, gia đình này dâm đãng quá!
Về Đầu Trang Go down
http://tuoitreviet.tk
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 9:57 am

"Dâm đãng" ? H nói thế là không được rùi, hai anh em nhà này đáng yêu lắm ớ Sad
Về Đầu Trang Go down
jangatong
Administrator
Administrator
jangatong


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 135
Đô : 273
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 19/11/2010
Age : 31
Đến từ : Ngôi nhà hoa hồng

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 5:16 pm

Sao giới thiệu thì thấy đây là 2 anh em dâm đãng mà, ông bố cũng dzậy. Mẹ thì ham làm đẹp!
Về Đầu Trang Go down
http://tuoitreviet.tk
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 5:33 pm

Chỉ là "háo sắc" và "đào hoa" thui mà Sad Hai anh í là hai nam nhân vật chính ko thể là con người như thế đâu Mad
Về Đầu Trang Go down
jangatong
Administrator
Administrator
jangatong


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 135
Đô : 273
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 19/11/2010
Age : 31
Đến từ : Ngôi nhà hoa hồng

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 5:41 pm

Đã háo sắc mà cũng cho làm nhân vật chính àh? Hơ
Về Đầu Trang Go down
http://tuoitreviet.tk
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 5:50 pm

Mấy bận trước toàn là người tử tế nên lần này đổi tính cách nhân vật chính xem thế nào. =]]
Về Đầu Trang Go down
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeWed Dec 22, 2010 6:13 pm

Chapter 2: Hai cậu chủ

Tiếng chuông đồng hồ báo thức làm Lệ Chi giật mình tỉnh dậy. Cô chợt nhớ ra là từ nay cuộc sống của mình đã ở một ngã rẽ khác. Cô sẽ phải dậy rât sớm, đi chợ và chuẩn bị bữa sáng cho gia đình chủ. Chị Trinh đã dậy từ bao giờ, đang chải tóc bên gương, thấy cô dậy, chị hơi nhoẻn miệng cười. Một nụ cười gượng gạo mà Lệ Chi biết chị vẫn còn ngại với cô chuyện tối hôm qua. Chỉ hỏi chị một câu: “Chị dậy sớm vậy ạ?”, không đợi câu trả lời, cô đã đi ngay vào nhà vệ sinh.

Theo lối cửa sau, cô bước ra vườn. Dưới ánh đèn điện, cả khu vườn ướt đẫm sương sớm, giống như vừa trải qua một trận mưa nhỏ vậy. Cô vươn vai, vặn mình một cái, trời vẫn chưa sáng. Ngày mới chỉ vừa bắt đầu, và những gì sẽ xảy ra cô không thể nào biết trước, nhưng lúc này, cô cảm thấy thật bình yên và thư thả. Bước qua cầu, cô ra đến vườn ngoài. Khu vườn này, dưới sự chăm sóc của những người làm vườn và người quản gia kĩ tính, thật sự rất đẹp. Cô thốt lên ngạc nhiên trước một bông hoa hồng lớn bằng miệng bát ăn cơm. Cây hoa được trồng ở góc vườn bên trái, khá kiêu kì vì vẻ đẹp rạng rỡ và độc nhất vô nhị của nó.

Đang đứng nhìn nó đầy thích thú, đột nhiên có tiếng huỵch một cái ở phía sau khiến cô giật bắn người. Cô quay lại, một thân thể nằm chình ình dưới đất, rõ ràng là mới từ bên kia bức tường cao nhảy vào.

-Ai…ai…?- Cô chỉ run rẩy hỏi được hai từ như thế và định hét lên thì người đó cũng nhận ra cô, ngẩng phắt dậy, chồm tới ghì cô xuống đất và bịt chặt mồm cô lại. Bị hắn đè lên người, vừa ngượng vừa sợ, nhưng Lệ Chi không thể hét lên được.

-Im mồm…- Hắn gằn giọng.

Lệ Chi nhận ra đó chính là cậu chủ út Phi Anh. Nhưng cậu ta làm gì ở đây lúc này? Người cậu ta nồng nặc mùi rượu và gương mặt tím tái, dưới ánh đèn leo lắt hắt tới, trắng bệch như một cái xác.

-Im mồm, biết chưa?- Cậu ta nhìn cô đe dọa.

Lệ Chi chỉ biết gật đầu, ánh mắt nhìn cậu ta đầy vẻ khốn khổ. Phi Anh buông tay và lật người nằm uỵch sang bên cạnh một cách nặng nhọc. Lệ Chi nhổm dậy, hốt hoảng lùi lại định bỏ chạy vào nhà. Nhưng rồi cô nhận ra, một vết đỏ loang lổ dưới bụng cậu ta, chính là máu. Mặt cô tái mét, cô run run hỏi:

-Cậu bị thương rồi?

-Tôi có mù đâu…- Phi Anh đáp lại cục cằn, gương mặt đẹp trai ngang ngược méo mó đi vì đau đớn. Cậu lại bò dậy.

-Để tôi đưa cậu vào nhà.

-Không cần.- Phi Anh hất tay cô ra và bước xiêu vẹo về phía cửa sau.

Lệ Chi không dám đi theo, mặc kệ cho cậu ta tự đi vào nhà, có lẽ cậu ta không muốn đánh động ai trong nhà này nên mới thế. Ngẩng đầu nhìn bức tường cao phía sau, cô khẽ thở dài. Đang định đi vào trong nhà, đột nhiên cô nhìn thấy dưới chân có một sợi dây chuyền bạc, ở giữa có một vật hình dáng kì lạ, nhìn kĩ, cô nhận ra nó giống một cái cân. Nó là biểu tượng của cung Thiên Bình.

Lệ Chi nhặt nó lên, nhìn về phía Phi Anh đi, nhưng cậu ta đã biến mất chỗ cánh cửa sau. Cô cho nó vào túi và quyết định quay vào nhà để bắt đầu công việc của mình. Cô đi vòng cửa trước để về bếp, tránh xa cửa sau nơi cậu chủ út vừa bước vào như thể sợ cậu ta lại một lần nữa thình lình xuất hiện sau cánh cửa khiến cô giật mình.

Nhưng chạy trời cũng không khỏi nắng, vừa bước vào tầng trệt, dưới ánh điện sáng trưng, cô đã thấy một người đang bơi dưới hồ. Chính là Thiên Nguyên, người mà cô đụng mặt một cách bất đắc dĩ tối hôm qua. Anh ta đang bơi nên cô nín thở, nhón chân đi về phía bếp, không dám nhìn về phía anh ta nữa.

-Tôi là ma hay sao mà cô phải nhón chân thế?- Tiếng anh ta cất lên sau đó làm cô muốn ngất ngay tại chỗ.

Cô quay lại, ấp úng nói:

-Tôi vừa ở vườn về. Tôi không nghĩ là anh dậy rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị bữa sáng ngay.

-Khỏi cần, cô lại đây.- Anh ta vẫy vẫy tay.

Lệ Chi ngập ngừng tiến lại trước vẻ mặt thân thiện đáng ngờ của anh ta. Thiên Nguyên chỉ vào chai rượu và cốc rượu để trên bàn gần đó, nói tiếp:

-Rót rượu cho tôi.

Lệ Chi làm theo như lời anh ta yêu cầu. Thiên Nguyên tiến lại, tì tay vào thành bể bơi, cầm lấy ly rượu từ tay cô rồi tiếp:

-Cô cứ đứng đấy, chút tôi lại gọi.

-Ơ, dạ, tôi phải vào chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà ạ!

-Cô là người mới à? Thế người nấu bếp của nhà tôi đâu mà cô phải làm việc ấy?- Thiên Nguyên hờ hững hỏi.

-Tôi đến đây thay người đầu bếp cũ.

-Vậy hả? Hôm qua tôi không có ăn tối ở nhà nên không biết. Cô chắc là cô biết khẩu vị của tôi đấy chứ?

-Tôi sẽ nấu theo thực đơn của quản gia, thưa cậu.

-À, ra thế. Nhưng tôi lại muốn cô ở đây rót rượu hầu tôi hơn, cô nghĩ sao?- Thiên Nguyên hấp háy mắt hỏi.

“Quái vật…”- Lệ Chi thầm nguyền rủa. Đứng đây hầu anh ta thì cô sẽ bị đuổi việc vì không hoàn thành công việc, còn cãi lại lời anh ta thì cũng chả hơn gì.

-Cậu chủ có thể gọi chị Trinh ra làm việc này thay tôi, nếu tôi không làm bữa sáng cho cả nhà, bà chủ sẽ đuổi việc tôi mất.- Cô nhăn nhó nhìn anh ta.

-Vậy tôi đuổi việc cô thì có khác gì đâu. Mà xem ra, cô vốn không thể quên chuyện tối hôm qua nhỉ?

Lệ Chi đỏ lựng cả mặt nhìn anh ta khi anh ta kéo ghì cô xuống. Lệ Chi giãy ra và lùi lại, nhưng anh ta đã nhanh tay hơn, tay càng giữ chặt. Thành bể bơi lúc này đầy nước sánh lên và trơn tuột. Trước cái kéo đầy mạnh mẽ đó, Lệ Chị trượt chân và sau một cú hét, cô lộn cả người xuống hồ bơi cái “ùm” làm nước bắn tung tóe.

Nước sặc vào mũi, vào cổ làm cô ho lên sặc sụa một hồi. Thiên Nguyên túm lấy cô kéo lại, hỏi:

-Nào, nói tôi nghe, cô còn để tâm chuyện hôm qua phải không?

-Không, anh…anh…bỏ tôi ra…- Cô chỉ nói được mấy tiếng rồi lại ho lên một tràng đến rách phổi.

-Cô muốn như thế phải không, như cô ta tối qua ấy?- Anh ta ép người cô vào thành bể bơi cười độc địa.

-Bỏ tôi ra…- Cô định đẩy anh ta ra và hét lên.

Đúng lúc ấy, nghe thấy tiếng hét nên Trinh chạy ra, chỉ thấy Thiên Nguyên đang ghé sát lại định hôn Lệ Chi. Thấy Trinh, Thiên Nguyên cười rồi buông cô ra.

-Có chuyện gì thế? Lệ Chi, em sao vậy?- Trinh liếc mắt nhìn Thiên Nguyên rồi khẽ kéo cô lên.

Lệ Chi không đáp. Cô bặm môi bước lên bờ rồi mới nói với Trinh:

-Chị ở lại hầu rượu cậu chủ, em vào thay quần áo rồi nấu bữa sáng.

Nói xong, cô đi một mạch về phía khu ở của người làm, bỏ mặc Trinh đứng đó ngơ ngác.

-Cậu Nguyên…- Trinh ngập ngừng nhìn cậu chủ của mình, thần tình có vẻ khác, hình như cô không vui khi thấy cảnh vừa rồi.

-Cô đi vào đi, ở đây không cần cô.

-Cậu…cậu định làm gì cô ấy?- Trinh run run hỏi.

Thiên Nguyên liếc một cái lạnh ngắt rồi đáp:

-Tôi thiết nghĩ cô có lý do gì để chất vấn tôi, biến đi, cô làm tôi mất cả hứng…

Nói rồi, anh quay người sải cánh tay bơi đi, để mặc Trinh đứng trên bờ, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt. Cô lỡ yêu cậu chủ phụ bạc của mình mất rồi.

Về Đầu Trang Go down
tuoitre
Địa Long Kị Sĩ
Địa Long Kị Sĩ
tuoitre


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 11
Đô : 25
Danh tiếng : 0
Tham gia ngày : 21/12/2010
Age : 28
Đến từ : Ngôi nhà ma

KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitimeSun Dec 26, 2010 9:55 pm

Hay đấy ss ơi!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]   KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic] I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
KHÔNG GIỚI HẠN [Longfic]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Thế giới game cho mobile
» Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan thiên nhiên thế giới mới
» Tuyển tập oneshot: NGHE MÙA TRONG TÓC RỐI [Ngọc Linh]
» Ma là gì vậy các bạn nó có hại mình không!!?
» Yến Trang: "Tôi gợi cảm chứ không hở hang"

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tuổi trẻ Việt :: Văn thơ tuổi học trò :: Sáng tác thành viên-
Chuyển đến