Vậy là chúng ta đã yêu nhau.
Nhanh chóng nhưng hoàn toàn không ngộ nhận, đúng không anh? Chúng ta bắt đầu rất nhanh, nhưng lại bước đi rất chậm, chậm đến nỗi đã có lúc em tưởng như nó không hề chuyển động. Tình yêu ấy, xoay vần theo tình yêu và những nỗi nhớ lặng thầm trong em và anh.
Em giỏi che dấu cảm xúc của mình? Ừ, điều này đúng. Em không hay bày tỏ yêu thương trên những dòng chữ, và tự lúc nào, em đã trở thành một kẻ “keo kiệt” trong yêu đương. Em chỉ biết lặng thầm ấp ủ nó vào tâm hồn, nhờ nó nuôi dưỡng tình yêu trong em.
Hôm nay, giở ra cuốn nhật kí mà em mới bắt đầu viết chưa đầy một tháng, giật mình vì trang nào cũng có “yêu” và “nhớ”. Anh, thậm chí đã chiếm hết luôn cả các trang nhật kí của em rồi. Thế mới biết, lâu này mình đã kiềm chế bản thân một cách đáng sợ. Bao nhiêu câu: “Em nhớ anh” và “Em yêu anh” đã bị chôn vùi tận đáy tim, đến nỗi, hình như nó đã thành thói quen rồi.
Nói thế, để anh biết rằng, em không phải là không yêu anh, càng không phải em không nhớ anh, mà vì em vốn là người như thế rồi. Em sợ sẽ bị những chữ yêu đương trên giấy mực đánh lừa cảm giác của mình.
Nhưng hôm nay, những va đụng, nhưng xô đẩy đã dạy cho em hiểu rằng, đừng bao giờ che dấu cảm xúc của bản thân mình. Vì thế, em sẽ chẳng ngần ngại mà hét to lên cho cả thế giới biết là: EM YÊU ANH. Em tự hào và kiêu hãnh vì yêu anh và được anh yêu.
Này, đừng có mà cười. Mặc dù em vẫn còn “bé dại” trong trái tim anh, nhưng vì là người thương của anh, nên nhất định em sẽ mạnh mẽ hơn, để bảo vệ tình yêu của em. Để đến một ngày nào đó, em bé nhỏ, cuộn mình và được ngủ ngon lành trong vòng tay anh.
Em- yêu anh.