Tuổi trẻ Việt
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tuổi trẻ Việt

Diễn đàn dành cho giới trẻ và tuổi teen Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan thiên nhiên thế giới mới
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeSat Nov 12, 2011 8:59 am by jangatong

» Mem mới đây, có tuyển làm mod không? =]]
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeWed Oct 26, 2011 11:58 am by Dạ Vu

» ggggggggggggggggggggggg
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeFri Sep 02, 2011 9:21 pm by jangatong

» ghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeFri Sep 02, 2011 9:03 pm by jangatong

» [game MC] 20xu=30 thẻ làm trang thiết bị, tại sao k?
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeWed Jun 29, 2011 11:00 am by jangatong

» Valentine chờ
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeThu Jan 27, 2011 2:02 pm by Ngọc Linh

» Interpol- Phần III: Đế chế bất diệt
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeThu Jan 27, 2011 1:04 am by Ngọc Linh

» Nhật kí Giấy nhớ!!!
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeThu Jan 20, 2011 9:18 pm by Ngọc Linh

» Tuyển tập oneshot: NGHE MÙA TRONG TÓC RỐI [Ngọc Linh]
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeThu Jan 20, 2011 3:41 pm by Ngọc Linh

» Đối thơ kiểu mới[Chủ đề 1: Mừng xuân]
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeSat Jan 15, 2011 5:55 pm by bi bờm

» Vip 1-0-2 =]]
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeFri Jan 14, 2011 1:36 pm by bi bờm

» Ginkgo Hill_Iljimae
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeThu Jan 13, 2011 4:17 pm by Ngọc Linh

» The Messenger [linkin park]
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeThu Jan 13, 2011 3:45 pm by Ngọc Linh

» Mua bạc ở đâu chất lượng??
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 7:08 pm by bi bờm

» Topic for English
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:41 pm by Ngọc Linh

» Đó có phải là tình yêu?
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:22 pm by jangatong

» Thông báo: Mod và mems tích cực góp ý để hoàn thiện 4rum
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 8:14 am by Ngọc Linh

» Đọc nội quy đã bạn nhé :)
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:33 am by the_love_memory_95

» Đôi lời gửi các bạn.
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:23 am by the_love_memory_95

» Chút nên biết (Đọc trước khi post bài bạn nhé)
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:16 am by the_love_memory_95

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm

Nhạc nền

 

 Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Tịch Dương
Moderator
Moderator
Tịch Dương


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Đô : 21
Danh tiếng : 0
Tham gia ngày : 24/11/2010
Age : 32
Đến từ : Đào Hoa Cốc

Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)   Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 2:41 pm

Tác giả: Tịch Dương/ hoa anh túc
Tình trạng: On going... ^^!

Tạm thời thế thôi đã...

-----


Chương I: Tử Mộng Lâu

--- o0o ---

Chapter 1:



Trên tử lâu, tà áo đỏ tung bay phấp phới. Nữ tử ngẩng đầu nhìn trời, nét kiều diễm trên khuôn mặt thoáng vẻ bi ai.

Chín ngày trôi qua rồi, chắc kẻ đó đã hoàn thành được tâm nguyện ...

Tuyệt Tình Tửu, thơm như hoa, ấm nồng như lửa và đỏ như máu... thế gian lại thêm một mối tình tan vỡ.

Hoa tàn, lửa lạnh hòa huyết lệ.

Mượn rượu quên tình có được chăng?

Tử Mộng Lâu... nơi chuyên bán những loại rượu ngon nức tiếng gần xa, chỉ cần bước vào đây thì không thiếu bất cứ thứ rượu gì. Từ Nữ Nhi Hồng đến Phúc Lạc Thiên, loại rượu chỉ dùng để dâng vào cung nơi đây cũng có, thậm chí còn có phần đậm đà hơn. Nghe đồn đích thân Thất vương gia cũng đã đến nơi này đặt rượu tiến cung với giá ba ngàn lạng bạc cho mỗi bình Phúc Lạc Thiên nhưng lâu chủ đã không khách khí mà từ chối thẳng thừng. Cái lắc đầu ấy khiến ai ai cũng kinh sợ, trái lệnh Thất vương gia là điều mà bất cứ kẻ nào cũng nên tránh nếu còn muốn sống yên ổn. Dân chúng thành Kinh La lo lắng cho số phận vị lâu chủ khờ dại còn lãng khách giang hồ lại thêm phần bội phục, chỉ vì một câu đã nói hôm ấy: “Tử Mộng Lâu chỉ bán rượu cho bình dân bá tánh, ai ai cũng có thể uống chứ không làm riêng cho bất kỳ người nào cả, dù là hoàng đế nhưng nếu bước vào nơi này thì cũng là khách mà thôi.”

Tử Mộng Lâu... Sa Tử Y...

Trên lầu cao, một con bồ câu đáp xuống vai nữ tử, trên chân buộc một mảnh vải màu tím. Thiếu nữ gỡ mảnh vải ra, làn mi khẽ chớp khi đọc cái tên được viết trên ấy, Kiếm Lệ Dương Bá Nghi. Bên góc trái phía trên có một chữ “Mộng”được thêu tinh tế bằng chỉ bạc. Vậy thì ...

- A Tú, chuẩn bị đêm nay dọn tiệc.

A hoàn mặc áo tím nhạt đứng hầu phía dưới bậc thang cúi đầu lui ra.

Thiếu nữ ngoái đầu lại nhìn trời, sắc úa của hoàng hôn cô tịch chiếu vào mắt nàng như chiếu vào khoảng không trống rỗng. Lại thêm một trận quyết đấu... Nàng lẩm bẩm, miệng cười mà như không cười.

-----

Tử Mộng Lâu.

Thanh bào kiếm khách dừng lại trước cửa, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại trong một lát, chàng bật lên tiếng kêu rất khẽ: Tuệ Mi...

Từng khung cảnh trong quá khứ lại hiện về, mỗi một kỷ niệm là một nhát dao đâm thấu vào tim. Đau...

Tại sao vậy Tuệ Mi? Nàng làm thế để được gì?

Đôi vai vị kiếm khách uy danh lừng lẫy giang hồ nay run rẩy, đôi mắt đã mở ra nhưng bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo, đôi chân dứt khoát đặt bước tiến vào danh lâu đầy ảo mộng.

-----

Trên võ đài được dựng giữa hồ đã có sẵn năm người đang đứng. Họ là những người cũng giống như chàng, đã bắt được bồ câu của lâu chủ. Mỗi lần cách ba ngày, vị nữ lâu chủ tính tình quái dị ấy lại cho chín con bồ câu buộc vải tím bay đi khắp thành, ai có bản lĩnh bắt được thì viết tên mình vào, xem như là qua được vòng thứ nhất. Vòng thứ hai là những người có tên trong mảnh vải sẽ quyết đấu với nhau tại võ đài trong Tử Mộng Lâu. Cứ ba ngày, trong lâu lại có tỉ võ một cách đều đặn, không nhất thiết phải chờ đủ chín người. Lâu chủ ngồi trên tòa lầu cao nhất nhìn hiệp khách giang hồ tranh đấu, tựa hồ với nàng ta đó là một cách giải trí cho đỡ nhàm chán những tháng ngày cô quạnh.

Rốt cuộc vị lâu chủ này là ai? Dựa vào cái gì mà có thể đem hào kiệt giang hồ ra mua vui cho mình như thế?

Chẳng ai biết lâu chủ này đến từ đâu, chỉ biết rằng cách đây năm năm Tử Mộng Lâu đã ra đời một cách lặng lẽ. Nhưng dựa vào cách thức kinh doanh đặc biệt và những vò rượu chẳng kém hàng tiên tửu, Tử Mộng Lâu không những là nơi đến của đệ tử lưu linh mà còn là nơi giang hồ hội tụ mỗi khi cầm chén rượu. Nếu là khách thường thì chỉ cần vài đồng bạc vụn cũng có được rượu ngon, nhưng nếu là người võ lâm thì không thể không biết đến ba loại kỳ tửu: Tuyệt Tình, Trì Sinh và Hồi Mộng. Mà đã gọi là kỳ tửu thì không thể mua được bằng tiền, vì thế nên mới có cuộc thi này.

Tuyệt Tình Tửu... uống để quên, để mất đi ký ức về người mà mình yêu nhất.

Trì Sinh Tửu... uống để giữ, để níu kéo lại ba ngày trên cõi thế.

Hồi Mộng Tửu... uống để say, để một lần được chìm đắm trong giấc mơ mà thực tại không bao giờ có được.

Chỉ cần vượt qua ba vòng thi, sẽ được chọn lựa một trong ba kỳ tửu đó. Dương Bá Nghi nắm chặt đốc kiếm, đối thủ của chàng có Mộng Quân Liễu Hoán Phương, Sát Thần Kiều Tuyết Hải, Thiết Chưởng Tô Tĩnh Huyền, Mị Cơ Hoa Thu Dung và Bách Thủ Tạ Cương.

Dầu biết rằng chỉ thi đến mức trên chiêu là dừng, không để xảy ra đổ máu nhưng những người đứng xem cuộc đấu vẫn cảm thấy vừa thỏa mãn vừa kinh sợ. Nữ lâu chủ trên đài cao thoáng một nét cau mày khi nhìn xuống trận đấu cuối cùng của đêm nay, đôi mắt chứa đựng một tia sáng kì dị. Y... thật là ngoan cố. Kiếm Lệ Dương Bá Nghi nổi danh tàn nhẫn vô tình xem ra cũng chỉ là lời người ta thêu dệt. Nhưng công phu kiếm thuật của y thì quả là xứng đáng với lời đồn...

Lúc này dưới võ đài đã đến hồi phân tranh quyết liệt, Mộng Quân và Kiếm Lệ... một tiêu một kiếm so tài, thanh bào và bạch bào di chuyển như bay. Mỗi bên đều đem hết sở học bình sinh giao đấu, không ít người trầm trồ tán thưởng. Bốn cao thủ bị loại đã được dọn sẵn một mâm tiệc trên tòa Hồng lâu đối diện với chỗ ngồi của lâu chủ đồng thời nhãn kiến trận tỉ thí cuối cùng.

Song phương giao đấu đã ngoài ba trăm chiêu, cả hai đều nhuốm vẻ mệt mỏi. Bỗng Mộng Quân Liễu Hoán Phương thu chiêu, ngay lập tức Dương Bá Nghi cũng dừng lại.

- Kiếm Lệ Dương huynh quả thật là trang anh tài xuất chúng, Liễu mỗ tự sánh không bằng. Trận này nên đến đây thôi.

- Liễu đại hiệp đã nhường, ơn này Dương Bá Nghi xin cảm tạ.

Nghe thấy những lời ấy, nữ lâu chủ trên đài bỗng bật cười thành tiếng:

- Đúng thế, dừng lại đây thôi. Nào, mời nhị vị quá bước lên Hồng lâu cạn vài chén rượu nhạt.

Quần hào lúc này mới thở ra một lượt, trận chiến của hai người bọn họ đã khiến không ít kẻ bàng hoàng. Quả thật Tử Mộng Lâu chủ chỉ cần ba bình kỳ tửu mà có thể khiến giang hồ quyết chiến. Giả sử nàng mà không ra thể lệ cấm đổ máu thì nơi đây đã trở thành mồ chôn cho không ít anh hùng hào kiệt. Nhưng mấy ai hiểu được rằng, mọi sự được mất chỉ là hư không, cái được và cái mất luôn song hành cùng tồn tại, chỉ thấy cái sắp có mà quên đi điều sẽ mất là cái nhìn của những người si tâm vọng tưởng. Năm năm qua, thời gian khắc khoải trôi đi nhưng ánh mắt những kẻ đến đây tham chiến đều vẫn thế... nặng một nỗi u hoài, đắm chìm trong mê cung không lối thoát...

Tham. Sân. Si...

-----

Hồng Trần Tiếu Lộ, trong như nước, nhẹ như sương, vị cay hòa vị ngọt, nhưng uống chung thứ nhất đã thấy ngà ngà và chỉ ngon khi đã cất trên bốn mươi năm. Giá một bình không dưới trăm lạng bạc. Ta chỉ dùng để đãi thượng khách mà thôi...

Nữ lâu chủ mỉm cười giới thiệu về cái bình màu lam đang cầm trên tay, đoạn đưa cho a hoàn rót rượu. Đêm nay nàng vận y phục màu tím sẫm, trên mái tóc đen dài cài hờ một cây phụng trâm bằng bạch ngọc được chế tác tinh xảo.

Là nàng,Tử Y cô nương... chủ nhân Tử Mộng Lâu.

Sáu vị cao thủ trên bàn vội đứng lên tiếp lễ, Sa Tử Y ... lâu chủ xuất thân bí ẩn mà giang hồ đồn đại chỉ là một thiếu nữ tuổi trạc đôi mươi, cốt cách tao nhã, dung nhan không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng xứng là trang tuyệt sắc. Nữ tử còn trẻ mà đã là chủ của một danh lâu quả thật khí khái cũng không tầm thường, bức màn bí ẩn bao quanh nàng ta chưa ai vén lên được, vô tình tạo nên một truyền kì mới trong võ lâm. Nhưng dần dần, cái người ta quan tâm đến nhất không còn là thân thế của nàng nữa mà là những kỳ tửu do chính tay nàng chưng cất. Năm tháng trôi qua sao khéo vô tình... quên hay nhớ? Thế nào mới là tốt đây?...

- Dường như các vị ai cũng có tâm nguyện cần được thực hiện nên mới phải tham chiến. Nay cuộc phân tranh đã đi đến hồi kết, thắng bại cũng là lẽ thường tình, xin đừng lấy đó làm điều sầu hận. Sáng mai ta lại thả bồ câu, ba ngày nữa nếu có duyên sẽ tái kiến, chén rượu này xin kính các vị đã nhọc lòng đến đây.

Nữ lâu chủ cạn sạch chén Hồng Trần Tiếu Lộ, khuôn mặt vẫn không đổi sắc nhìn một lượt, đôi mắt dừng lại trước Mị Cơ Hoa Thu Dung, nữ nhân duy nhất trong trận đấu vừa rồi, nàng mỉm cười nói tiếp:

- Hoa cô nương dường như lần đầu đến tệ lâu thì phải?

Hồng y nữ tử ngạc nhiên gật đầu, không ngờ vị Tử Y cô nương này tâm tư lại mẫn tuệ đến thế. Không như năm đấu thủ kia, nàng đích thực lần đầu đặt chân đến Tử Mộng Lâu vì nghe giang hồ đồn rằng Tuyệt Tình Tửu nơi đây khiến nàng có thể quên đi mối thâm tình oan nghiệt.

- Thế gian thật nhiều phiền não, tơ tình càng gỡ càng buộc chặt...dẫu chia ly nhưng kỷ niệm đẹp vẫn còn, hà cớ gì phải chọn quên? Như thế không tiếc lắm sao?

Hoa Thu Dung bất giác nghẹn ngào, nàng bồi hồi nhớ lại những tháng ngày hoa mộng, lời nói của vị nữ lâu chủ vô tình làm dấy lên những cảm xúc nàng đã cố chôn sâu.

Sa Tử Y quan sát thần sắc của nàng, lại nhẹ nhàng nói tiếp:

- Nàng đừng quá đau buồn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Cách ba ngày ta lại thả bồ câu thì cách ba ngày nàng lại có một cơ hội.

Nàng nhìn quanh một lượt, nở một nụ cười:

- Các vị anh hùng xin cứ cạn chén tự nhiên, Tử Y mạn phép cáo lui trước. Người chiến thắng canh ba xin ghé Hồng Trúc Đình chọn rượu.

Kiếm Lệ Dương Bá Nghi, Mộng Quân Liễu Hoán Phương, Sát Thần Kiều Tuyết Hải, Thiết Chưởng Tô Tĩnh Huyền, Mị Cơ Hoa Thu Dung và Bách Thủ Tạ Cương sáu người cũng đáp lễ. Họ không lấy gì làm ngạc nhiên khi Tử Y lâu chủ cáo lui sớm vì ai cũng nghe đến tính tình quái dị nhưng khép kín của nàng. Nhìn tà áo tím khuất sau những tấm màn che dọc theo những lối đi, tất cả đều mang trong lòng một cảm xúc khó tả về vị lâu chủ bí ẩn này.

-----

Canh ba. Hồng Trúc Đình.

- Dương công tử, lại một bình Trì Sinh Tửu nữa chăng?

- Đúng vậy, tại hạ chỉ còn nước này thôi.

Tử Y lâu chủ không giấu được tiếng thở dài. Nàng chăm chú nhìn nam nhân ngồi đối diện, ánh nhìn xót xa không giấu được.

- Đây là bình thứ ba, cũng là bình cuối cùng...

- Tử Y cô nương! Vậy là sao?

Thanh âm của Kiếm Lệ nổi tiếng lạnh lùng bỗng vô cùng kích động nhưng nữ tử kia vẫn giữ khuôn mặt bình thản nói tiếp:

- Dùng Trì Sinh Tửu cho người sắp chết chỉ trì hoãn được ba ngày, nếu miễn cưỡng thì cũng chỉ được thêm ba ngày nữa. Nhưng ta đã nói với công tử rồi, Trì Sinh Tửu dù có công dụng như vậy nhưng không thể nào xem là thuốc được. Ngay cả đệ nhất thần y Cổ Đồng lão tiền bối cũng không cứu được thì Sa Tử Y ta chỉ là một nữ nhân bán rượu lại càng không thể.

- Ba ngày nữa thôi...nàng... muốn ngắm mưa sao băng...

Lúc này giọng chàng đã run lên, còn ai nhận ra được một Kiếm Lệ lãnh khốc vô tình...?

Đôi mắt nữ lâu chủ se lại. Tất cả vì một chữ Tình...

- Mưa sao băng... thêm ba ngày nữa là chín ngày... công tử có chấp nhận hy sinh?

Dương Bá Nghi ngẩng đầu mừng rỡ, vậy là còn hy vọng... Tuệ Mi...

- Trong ba ngày đó cứ bảy canh giờ công tử phải truyền chân khí cho nàng ấy, nhưng Trì Sinh Tửu có ngâm Can Quỷ Ngư, mà nếu vận công như thế... chất độc sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng của công tử mất thôi...

Kiếm Lệ Dương Bá Nghi một thân tuyệt kỹ ngang dọc giang hồ, nếu mất đi võ công chàng còn có thể trụ lại nổi giữa dòng xoáy ân oán của võ lâm?

- Tử Y cô nương, Dương mỗ không tiếc hy sinh.

Nữ tử mỉm cười buồn bã:

- Người con gái ấy... nàng ta thật là may mắn. Trì Sinh Tửu đây, mời công tử nhận cho.

- Đa tạ lâu chủ, tại hạ xin cáo từ.

Sa Tử Y nhìn thanh bào kiếm khách quay lưng, nàng khẽ lắc đầu bất lực. Võ lâm mất đi một cao thủ, nhân thế lại thêm một tình hiệp truyền kỳ.

-----





Được sửa bởi Tịch Dương ngày Wed Nov 24, 2010 6:16 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://tichduong.wordpress.com
jangatong
Administrator
Administrator
jangatong


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 135
Đô : 273
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 19/11/2010
Age : 31
Đến từ : Ngôi nhà hoa hồng

Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)   Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 5:46 pm

Được đó, đoạn đầu hơi khó hiểu sau càng đọc càng hay. Chap mới đi!
Về Đầu Trang Go down
http://tuoitreviet.tk
Tịch Dương
Moderator
Moderator
Tịch Dương


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Đô : 21
Danh tiếng : 0
Tham gia ngày : 24/11/2010
Age : 32
Đến từ : Đào Hoa Cốc

Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)   Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 6:56 pm

Chapter 2:



----

Dương Bá Nghi, một Kiếm Lệ uy danh lừng lẫy.

Giang Tuệ Mi, một kỹ nữ vô danh của Tuyết Mai Viện.

Tưởng chừng như cuộc đời họ chỉ là hai đường kẻ song song vĩnh viễn không thể gặp nhau. Nhưng chẳng ai ngờ Nguyệt Lão đã âm thầm buộc vào đời họ một sợi chỉ đỏ éo le mang tên Duyên Phận...

Tử sam lâu chủ vẫn ngồi đó trầm ngâm...Vòng thi cuối cùng của đêm nay cũng như ba đêm trước, không cần thiết nữa... Vòng thi thứ ba, vòng thi mà người thủ thắng phải thực hiện một yêu cầu của lâu chủ. Đó chỉ là kể lên lý do khiến họ phải tranh kỳ tửu. Vừa kể vừa uống Lệ Chi Hương, hết một bình mà vẫn không say là đủ để vượt qua.

“Vừa được xem tỉ võ lại được nghe kể chuyện mà chỉ mất một bình rượu thì quá lợi rồi còn gì? Vì vậy nên mới làm thêm loại rượu mang tên Lệ Chi Hương này, xem như là quà tặng thêm chứ thật ra có uống cả trăm bình vẫn không thể say được đâu.” – Đó là câu trả lời của nàng khi có người hỏi tại sao lại đặt ra cách thức thi kỳ quặc này.

Lệ Chi Hương... trắng trong như giọt lệ, hương rượu ngọt nồng nàn, uống một chung lại muốn thêm chung nữa, rượu không mạnh nhưng đủ để làm người ta dốc cả tâm tư...

Có người vì hận, có người vì danh, có người vì nghĩa... nhưng nàng hiểu thực ra tất cả đều bắt nguồn từ một chữ...

Thiên hạ bảo Kiếm Lệ vô tình, nhưng chẳng phải chàng cũng đến đây quyết đấu liên tục ba kỳ để vãn hồi sinh mệnh cho một nàng kỹ nữ hay sao? Thậm chí còn chấp nhận hy sinh cả tính mạng chỉ để thực hiện giấc mơ được ngắm mưa sao băng của nàng ta...Hỡi ôi ...có thật chàng vô tình hay là thiên hạ vô tâm?

Đằng sau những đường kiếm tuyệt mỹ mà tàn nhẫn kia mấy ai thấy được một khối tình đầy u uất?

.

...Lần đầu tiên gặp nhau, khuôn mặt lẫn xiêm y nàng nhuộm đầy máu. Là máu của Trương Minh, một kiếm khách nổi tiếng ở Thanh Châu. Ta nghe nói gã có một thanh bảo kiếm nên định giao đấu so tài, gã hay tin nên đêm trước hôm tỉ thí mời ta đến Tuyết Mai Viện uống rượu nhưng thực chất là ám hại. Ta vốn đề phòng nên không trúng độc kế, chỉ trong ba mươi chiêu ta đã hạ được gã, nhưng đổi lại cũng bị một vết thương có độc nơi bả vai. Trong lúc ấy, chất độc phát tác nhanh vô cùng, ta hoàn toàn không để ý đến một kỹ nữ y phục nhuộm đỏ đang nhìn mình đầy lo lắng.

- Đại hiệp bị thương rồi...

Ta giật mình vung thanh trường kiếm, lưỡi kiếm vô tình chĩa thẳng vào cổ kỹ nữ ấy. Không ngờ nàng chẳng có lấy một chút kinh hãi, vẫn dùng lời lẽ ôn nhu nói với ta:

- Để tiểu nữ trục chất độc cho đại hiệp.

Khi ấy ta nghi ngờ hỏi nàng ta:

- Tại sao lại muốn giúp ta?

Nàng lạnh lùng trả lời:

- Gia phụ tiểu nữ năm xưa bị y sát hại, nghe đồn y là một tên hiếu sắc hay ra vào Tuyết Mai Viện nên tiểu nữ tự nguyện bán thân vào đây chờ thời cơ. Mãi đến hôm nay mới có dịp may này, tiểu nữ thừa biết sức mình có hạn nên đã chọn cách đồng quy ư tận. Chung rượu độc đó vốn là dành riêng cho y, nào ngờ lại làm hại đến đại hiệp.

Ta biết đó không phải lời nói dối, vì độc chất ta trúng phải đúng là từ chung rượu của Trương Minh, khi giao đấu kiếm của gã đã vô tình làm vỡ chung,chất độc từ đó mà dính lên lưỡi kiếm. Chuyện Giang Tuệ Mi ngấm ngầm hạ độc gã là chuyện không ai ngờ được nên ta hiển nhiên dễ dàng bị trúng độc.

Lúc đó cơn nhức nhối lan rộng ra rất nhanh, ta không thể chi trì được nữa nên ngất đi. Sau này nàng kể lại, chất độc đó là Nhuyễn Cốt Dịch, nàng đã mua với giá năm mươi lạng bạc,là toàn bộ số tiền nàng tích góp được suốt mấy năm qua. Nàng chỉ là một nữ nhi yếu đuối không biết võ công, mà lại phải ám sát một kẻ như Trương Minh nên đành phải dùng đến thứ độc dược âm tà đó cũng là điều dễ hiểu.

Khi ta tỉnh dậy, vết thương trên bả vai đã không còn nhức nhối nữa...nhưng người kỹ nữ kia đã vì cứu mạng cho ta mà thụ độc...

Thật buồn cười, Kiếm Lệ ta một đời kiêu ngạo mà lại phải mang ơn cứu mạng của một nữ nhân, huống hồ lại là nữ nhân không chút võ công. Cô nghĩ xem...lòng tự trọng của ta làm sao chịu nổi?

Đêm ấy, sau khi vận công ép bớt độc trong người của nàng ra, ta bế nàng trên tay đi một mạch hơn hai trăm dặm đến Lĩnh Ngân Sơn tìm giải dược. Lĩnh Ngân Sơn là một dãy núi vô cùng hiểm trở, thường có cuồng điêu dã thú và cũng là nơi trú ẩn của hằng hà sa số loại độc xà, nhưng đổi lại đó cũng là nơi có nhiều kỳ hoa dị thảo. Với Nhuyễn Cốt Dịch, phương thuốc hữu hiệu nhất là Phong Sa Mật Diệp, lá cây màu đỏ sẫm, hoa vàng, trên thân mọc đầy những lông tơ, nhựa cây tiết ra màu xanh lam có thể làm tiêu trừ được Nhuyễn Cốt Dịch. Nhưng cái khó là khi lấy nhựa không được để lẫn lông tơ, nếu không giải dược sẽ ngay lập tức trở thành độc dược. Để có được một chén nhỏ nhựa tinh khiết của Phong Sa Mật Diệp, ta đã mất đến bốn canh giờ. Khi trở về thì tính mạng của nàng đã như chỉ mành treo chuông. Nhìn nữ tử yếu đuối ấy thoi thóp thở, ta thấy ngực mình như bị một tảng đá đập vào. Đôi môi đen sẫm còn tứ chi nàng mềm nhũn, dường như gân cốt đã bị rút mất rồi...phải chăng tại giây phút ấy, ta đã bắt đầu mềm lòng?

Và... ta dần dần cảm thấy mình đang thay đổi, lẽ ra ta không nên để nàng đứng sau mình trên con đường phiêu bạt mà ta đã chọn... lẽ ra ta không nên nhìn vào đôi mắt nàng mỗi khi nàng gọi tên ta... cái mà ta nên làm là đưa nàng ta một ít tiền để kiếm cách sinh nhai rồi bỏ đi,sống một cuộc sống chỉ có máu và những trận chiến thay vì im lặng ngắm nhìn nàng chải tóc mỗi ngày...

Nhưng, ta không hề hối hận.

...

Nàng bước vào đời ta như thế, dù chỉ bên nhau một thời gian ngắn ngủi nhưng với ta ân tình ấy là đã đủ cho một kiếp rồi.

Hai ngày trước, ta và Thanh Long Bang quyết đấu... Bang chủ chính là Phó Nhật Tuyền, bào huynh của Phó Thiện Ưu, kẻ đã tử bại dưới tay ta nửa năm trước. Hôm ấy sau khi uống một bát toan mai thang do chính tay nàng nấu, ta vội vã đi ngay mà không ngờ rằng đó cũng là lần cuối cùng...

Phó Nhật Tuyền quả không hổ danh là bang chủ một bang, đôi bên trao đổi hơn sáu mươi chiêu vẫn chưa xuống thế hạ phong. Đến chiêu thứ sáu mươi sáu, đột nhiên ta thấy đầu váng mắt hoa. Cảm thấy có điều không ổn, ta vội hoành kiếm giữ thế thủ nhưng đối thủ lại nhanh tay hơn, một chiêu Hỏa Diệm Xuyên Tâm đâm đến... Ta đành gượng chút kình lực cuối cùng, dùng ngay thế Hoành Sơn Tảo Địa tránh được và làm gãy đôi thanh kiếm của y. Có điều ngay sau đó ta cũng khuỵu xuống, chân tay vô lực hoàn toàn...

Phó Nhật Tuyền cười nhạt, y rút trong người ra một thanh chủy thủ, đôi mắt đầy căm hận từ từ tiến đến gần ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, ta không hề cảm thấy kinh hãi nhưng khi nghe những lời y nói ra sau đó, toàn thân ta mới thực sự rúng động...

- Giang Tuệ Mi, cô làm tốt lắm! Nhuyễn Cốt Dịch đã phát huy tác dụng rồi.

Chính là nàng... Bát toan mai thang ngọt ngào nhưng lại chứa độc dược sao?Là nàng đã hại ta ư? Tuệ Mi...

Anh hùng nan quá mỹ nhân quan... thật không sai chút nào!

Nàng thướt tha trong lục y thanh nhã, lúc đó...dẫu hận nàng nhưng ta vẫn không thể không ngắm nhìn nàng. Mái tóc tung bay trong gió kia tự bao giờ đã trói buộc trái tim của ta rồi...

Đôi mắt ta từ từ khép lại đầy bất lực, trong đầu vẫn vọng về thanh âm trong trẻo của nàng...

- Nghe nói hai tuần nữa có mưa sao băng, muội muốn chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao.Mọi ước nguyện của những người yêu nhau trong đêm ấy sẽ trở thành hiện thực... phụ thân muội đã nói với muội như thế. Huynh có tin không?

Tuệ Mi...nàng đến với ta trong bộ y phục dính đầy máu và cũng ra đi với tấm lục y nhuộm đỏ, lần này là máu của nàng...

Rốt cuộc ta cũng không thể hận nàng.

Đó không phải Nhuyễn Cốt Dịch, mà chỉ là một loại mê dược...

.

Những lời kể sau cùng của Bá Nghi không còn liền mạch được nữa, ắt hẳn tâm trí chàng đang rối loạn khi nhớ về khung cảnh của buổi quyết đấu hôm đó.

Lệ Chi Hương vẫn ngọt ngào đưa hương theo gió. Nhưng trong cổ họng người kể chuyện thì chỉ còn vị đắng mà thôi...


-----
Về Đầu Trang Go down
http://tichduong.wordpress.com
Tịch Dương
Moderator
Moderator
Tịch Dương


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Đô : 21
Danh tiếng : 0
Tham gia ngày : 24/11/2010
Age : 32
Đến từ : Đào Hoa Cốc

Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)   Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitimeSun Nov 28, 2010 11:28 am

Chapter 3

—–

Ba ngày sau, tại Hồng Trúc Đình.

Tử Y lâu chủ ngồi một mình lặng lẽ ngắm sao băng.

Đêm nay Mộng Quân Liễu Hoán Phương thủ thắng, trên bàn chỉ còn hai bình rượu Trì Sinh và Tuyệt Tình. Y vốn nổi danh là khách phong lưu, là hình bóng trong tim của biết bao thiếu nữ, vậy mà…

Hồi Mộng Tửu… đều đặn năm năm nay, từ khi Tử Mộng Lâu ra đời, mỗi năm y đều đến đây lấy về một bình. Cái cô tiểu thư họ Hạ nào đó ở đất Nam Lâm rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến một lãng tử đào hoa như Liễu Hoán Phương trọn kiếp một lòng khắc cốt ghi tâm, mối tình đầy nước mắt kia chẳng ai hay biết, trừ nàng…

—–

Năm Hoàng Trị thứ ba mươi mốt.

Hoàng đế lâm trọng bệnh, bá quan trong triều đâm ra chia thành nhiều phe phái. Ngoài những người vốn theo phò Đông Cung thái tử, một số thì ủng hộ ngũ hoàng tử, số khác lại về phía thập nhị hoàng tử, lại còn thêm Vĩnh Tuế vương gia đang âm thầm gầy dựng lực lượng. Vương triều Tây Diễn đang hỗn loạn như rắn mất đầu mặc dù hoàng đế vẫn chưa băng hà. Bầu không khí trong cung đang căng như dây đàn, hồi hộp chờ xem vị quân vương sa đọa kia sẽ chọn ai làm người kế vị thực sự.

Trong bối cảnh đó, tại trấn Nam Lâm, một trấn nhỏ nằm xa kinh thành, dân chúng vẫn an nhàn hưởng thụ những tháng ngày bình yên chưa sóng gió. Hôm ấy là ngày rằm, trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời đêm yên tĩnh. Ngân quang trải dài lả lướt, gió khẽ đung đưa tán lá, trêu đùa với những ngọn nến mong manh trong thư phòng của một hồng y nữ tử…

Nàng tên Hạ Tĩnh Cầm, ái nữ của Tri phủ Hạ Khuyết. Năm nay vừa tròn mười tám, dung nhan thanh tú yêu kiều, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, nhân cách lẫn tướng mạo đủ khiến bao người phải ngưỡng mộ. Quan Tri phủ rất hãnh diện về ái nữ của mình, đã bao người ngỏ ý kết thông gia nhưng ngài vẫn chưa đồng ý mối nào. Tĩnh Cầm là một tài nữ xuất thân danh giá nên đâu thể chọn bừa, dù là làm dâu nhà Vương viên ngoại giàu sụ hay gả cho Triệu thiếu gia danh tiếng đất Phù Lâm cũng đều chưa phải là lựa chọn tốt nhất. Chuyện kiếm một chàng rể ưng ý vài năm nay đã khiến ngài hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, vì thế nên hôm nay phu nhân ngài xin phép cho ái nữ cùng ra ngoài đến Đồng Liên Tự cầu duyên, ngài đã phá lệ đồng ý.

Với Tĩnh Cầm, đây là lần đầu tiên nàng được phép ra khỏi nhà. Mười mấy niên kỷ trôi qua trong bốn bức tường cao, với những thi thư lễ nghĩa đã mang lại cho nàng một mỹ danh khuê nữ nhưng xét cho cùng nàng vẫn có những tâm sự như bao cô gái bình thường khác. Vì vậy nên lần này được đi ra ngoài, nàng vô cùng háo hức.

Trên đường đi lên Đồng Liên Tự, nàng say sưa ngắm đôi hồ điệp đầy màu sắc quấn quýt bên nhau trên những đóa mẫu đơn đỏ thắm, đàn hoàng ngư tung tăng bơi lội trong nước hồ xanh biếc, hồ ở đây không nhỏ như cái hồ sơn thủy nhân tạo trong phủ nhà nàng. Chân dừng bước bên bờ hồ, đôi tay nàng chạm khẽ vào mặt nước… Cảm giác thật mát và dễ chịu… nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mẫu thân nàng đã phát hiện và gắt lên đầy phật ý. Nàng chớp mắt, nước rất trong cơ mà…Chẳng phải lũ trẻ bên kia hồ cũng đang nghịch nước rất vui vẻ hay sao?

Phương bà bà, bảo mẫu khi nàng còn nhỏ cũng đi cùng. Bà nhìn vào mắt nàng, khẽ lắc đầu.

Bà bà hiểu… phải không? Nàng là Hạ tiểu thư danh giá của đất Nam Lâm, không thể có những hành động giống đám thường dân vô học…

- Đồng Liên Tự là một ngôi chùa cổ lâu đời, tương truyền năm xưa có một con hạc trắng bay ngang qua đây, thả rơi một đứa bé trên tay có cầm đóa hoa sen ngũ sắc. Người ta cho đó là điềm lạ nên lập ra một cái chùa, đặt tên là Đồng Liên Tự. Nơi đưa bé rơi xuống tạo thành hồ nước, chính là hồ nước bây giờ, còn đóa hoa sau đó không biết bằng cách nào đã được đưa vào gian chính, hiện đang nằm trên tay tượng Phật tổ. Nhưng trải qua thời gian nhiều năm, đóa sen ngũ sắc đã hóa đá, chỉ còn là một màu xám mà thôi.

Một bạch y nam tử tuấn tú mỉm cười giải thích cho nàng khi nàng lẩm nhẩm đọc cái tên được viết trên cổng tự. Lúc này mẫu thân và bà bà đang mua hương, còn Tiểu Hồng được lệnh ở cạnh nàng lại vì ham vui mà lúc nào cũng ngóng cổ cố để xem được cảnh người ta diễn trò, nàng thấy tội nên cho phép a hoàn đi một lát. Nào ngờ vị công tử tuấn tú kia lại bất ngờ xuất hiện… thật khiến nàng cảm thấy có chút bối rối…

Bạch y nam tử ấy nhìn nàng lúng túng, môi vẫn nở nụ cười:

- Thật có lỗi, tại hạ nhiều lời đã làm tiểu thư giật mình rồi.

Tĩnh Cầm bất ngờ nhưng cũng bị thái độ hòa nhã kia gây thiện cảm nên định lựa lời đáp lại, nhưng lời chưa kịp thốt ra, bạch y hán tử đã vội quay bước trở đi, hòa vào dòng người đông đúc. Chẳng mấy chốc bóng bạch y đã khuất, nàng vẫn chưa nói được câu gì…

- Cầm nhi, Tiểu Hồng đâu rồi?

Nàng giật mình xoay lại, nhận ra mẫu thân đã mua hương xong, ấp úng trả lời:

- Hài nhi cho Tiểu Hồng sang bên kia xem diễn trò rồi ạ.

Hạ phu nhân cau mày, có vẻ không vui, đoạn ra hiệu cho Phương bà bà sang đấy gọi a hoàn tên Tiểu Hồng về. Sau một hồi trách mắng, cả bốn người cùng vào tự.

Chuyện lẽ ra chỉ có vậy nếu khi ra về, nàng không nghe tiếng tiêu êm dịu ấy…

Bên bờ hồ, dưới gốc liễu xanh, một bạch y nam tử đang đứng đó. Chàng chăm chú thổi tiêu, bất kể những ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn tò mò của nhiều người qua lại, đặc biệt là những cô gái trẻ.

Tiếng tiêu nhẹ nhàng trầm bổng, khi nhẹ tựa cánh hoa rơi mặt nước, khi ngân dài như tiếng vọng giữa ngàn non, khúc lên như én liệng trời xanh, khúc hạ như rừng thu trút lá… Nàng lắng nghe mà tưởng chừng như có thể vớt được cánh hoa, chạm vào cánh én…

Bất giác ánh mắt chạm nhau, nhân sinh ảo mộng…

Đêm đã khuya rồi, nhưng tiếng tiêu trên Đồng Liên Tự buổi sớm mai như vẫn còn đọng lại đâu đây… Hạ Tĩnh Cầm không thể nào ngủ được. Nàng ngồi bên khung cửa sổ, ngón tay thanh mảnh vuốt ve cây cổ cầm, vô thức gảy một bài để hòa hợp với tiếng tiêu đang ám ảnh trong tâm trí.

Một tiếng ngân dài kết thúc cho khúc nhạc… Không khí vẫn thanh tĩnh đến vô cùng…

Cứ thế hằng đêm, nàng lại đem cổ cầm ra gảy, điệu nhạc càng lúc càng nhuần nhuyễn nhưng sao len lỏi một chút nhớ mong… bóng dáng bạch y dưới gốc liễu hôm nao… phải chăng cũng chỉ là chút duyên bèo nước?



- Tiểu Hạ…

- Hoán Phương, chàng đến đấy ư?

Đúng như tâm nguyện ngày đó của nàng, cầm khúc không tên kia cũng tìm được tiếng tiêu hòa hợp…

Bạch y nam tử ấy chính là đại hiệp Liễu Hoán Phương, luôn hành hiệp trượng nghĩa lại thêm tướng mạo anh tuấn tao nhã nên được giang hồ thêm vào hai chữ Mộng Quân, ngày ấy chàng vừa tròn hai mươi hai tuổi.

Một lần đi qua phủ trấn Nam Lâm, giữa đêm khuya bỗng nghe có người đàn, âm điệu vô cùng êm tai. Chàng dừng bước lắng nghe thì mới nhận ra, giai điệu ấy dường như còn thiếu vài đoạn. Vô thức, chàng nâng tiêu lên thổi, quả nhiên hoàn toàn phù hợp… Người đàn dường như đang tập trung cao độ, mãi đến khi tiếng nhạc ngưng rồi mới buột miệng kêu khẽ một tiếng.

Liễu Hoán Phương không nén nổi tò mò, khẽ nhún chân phi lên một cành của cây Dạ Lý Hương bên tường xem thử…

Lần thứ hai gặp mặt… Dạ Lý Hương thơm ngát đến nao lòng…

Hoán Phương nhìn hồng y nữ tử lúc này cũng đang bàng hoàng kinh ngạc, hình ảnh cô gái bên bờ hồ trên Đồng Liên Tự bỗng hiện về…

Và thế là… anh hùng đã gặp thuyền quyên. Một mối tình âm thầm nảy nở trong tiếng tiêu điệu nhạc, cây Dạ Lý Hương là nhân chứng duy nhất cho mối tình trong sáng đầy thơ mộng ấy.

- Tiểu Hạ, hôm nay ta có việc muốn nói với nàng.

- Có chuyện gì vậy?

Hoán Phương ngừng một chút để lựa lời, chàng nói:

- Sắp tới ta có việc phải đến Kỷ Châu, mãi đến rằm tháng sau mới trở về… không đi không được… Ta định giải quyết xong việc này, sẽ nhờ bà mối đến hỏi. Dù gì nàng cũng là nữ nhân danh môn, ta không muốn nàng bị thiệt thòi.

Tĩnh Cầm nắm tay chàng cười nhẹ:

- Chuyện chàng phải đi thì chàng cứ đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, thiếp sẽ chờ chàng. Có điều, chàng phải về đúng hẹn… nếu không thiếp e sẽ phải gả cho thiếu gia nhà Thái Thú đại nhân mất. Phụ thân đã định ngày rồi, nhưng… đêm hôm đó thiếp sẽ cùng chàng trốn đi. Thiếp suy nghĩ kỹ rồi… không thể lấy tên ác tặc ấy.

Hoán Phương ngẩn người, nghe từng lời nàng nói mà trong lòng xúc động, Tĩnh Cầm có thể vì chàng mà từ bỏ cuộc sống nhung lụa giàu sang, còn chàng… chỉ là một kẻ trong giang hồ, là loại người mà phụ thân nàng ghét nhất. Đôi tay chàng xoay lại, nắm chặt những ngón tay mảnh dẻ:

- Tĩnh Cầm, nàng làm vậy…

- Hoán Phương, lòng thiếp đã quyết rồi, sẽ không hối hận đâu. Thiếp nguyện theo chàng đến cùng trời cuối đất… chỉ cần được ở bên chàng thôi…

Chàng vòng tay ôm chặt Hạ Tĩnh Cầm, khẽ thầm thì:

- Không cần nói nữa, rằm tháng sau ta sẽ trở về mang nàng đi. Hãy đợi ta.

Đôi mắt nàng lung linh trong ánh nến, sau khi chàng trở lại sẽ đưa nàng đi, cả hai sẽ sống một cuộc sống của những người bình thường, tự do tự tại giữa đất trời… Giấc mơ của nàng chỉ có thế mà thôi…

…Nhưng, mấy ai tránh được chữ ngờ?

Trước ngày hôn lễ của Hạ tiểu thư và đại thiếu gia nhà Thái thú đại nhân, một chuyện bất ngờ đã xảy ra khiến ngày vu quy bị hủy bỏ. Trấn Nam Lâm những hôm ấy xôn xao hẳn lên, không thể tin được rằng nữ tử kia lại khờ dại đến thế…

Hạ Tĩnh Cầm, đệ nhất mỹ nhân của trấn, đã tự hủy hoại dung nhan chính mình để phá bỏ hôn lễ! Khuôn mặt kiều diễm ngày nào nay chằng chịt những vết rạch vô tình…

Hạ đại nhân nổi giận vô cùng, ngay lập tức từ mặt nàng, đứa con gái mà ngài yêu nhất mặc cho mẫu thân nàng một mực van xin. Bây giờ ngài chỉ còn một hài nữ chưa lấy chồng, nhưng dung nhan lẫn tướng mạo không có gì nổi trội… Thôi thì đành vậy, ít ra bây giờ khuôn mặt nó vẫn đỡ hơn khuôn mặt kinh tởm kia!

Hạ tiểu thư ngày xưa không còn nữa, nhưng người ta vẫn không xem nàng như một dân nữ bình thường.

Bởi vì… họ không biết tại sao nàng lại làm điều rồ dại kia, nên cho rằng nàng bị chứng điên khùng, vì thế chẳng ai dám lại gần nàng…

Vậy đấy, nàng dù là thế nào vẫn không thể làm một người bình thường!

Liễu Hoán Phương đang ở đâu? Liệu chàng có biết đóa hoa mỹ miều ngày đó giờ đã úa tàn rồi? Mà tất cả cũng vì chàng… chàng biết không?



Hoán Phương về muộn năm ngày do bị trọng thương. Lúc về đến nơi, toàn thân chàng đẫm máu, cây Dạ Lý Hương vẫn còn đó nhưng bóng hồng y ngày nào đã vĩnh viễn đi xa…

Người thì bảo nàng đã nhảy xuống hồ nước trên Đồng Liên Tự, nhưng có người lại bảo nhìn thấy một nữ tử mặc áo hồng che mạng vẫy thuyền đi Kỷ Châu, có người lại nói thấy một nữ nhân mặt đầy sẹo dở điên dở dại nhưng lại thích mặc áo hồng ở đâu đó bên đất Phù Lâm…

Thực sự thì nàng đang ở đâu? Chỉ biết bảy năm nay chàng đã mãi đi tìm dù là trong giấc mộng…



Về Đầu Trang Go down
http://tichduong.wordpress.com
Sponsored content





Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)   Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt) I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Thanh Tâm - Tử Mộng ký (Phù Vân Khúc hệ liệt)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Họa Nương (Thiên La Giáo truyền kỳ - Phù Vân Khúc hệ liệt)
» Đông Khúc - Tịch Dương
» Ăn mày thành HOT BOY
» Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan thiên nhiên thế giới mới

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tuổi trẻ Việt :: Văn thơ tuổi học trò :: Sáng tác thành viên-
Chuyển đến