Tuổi trẻ Việt
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tuổi trẻ Việt

Diễn đàn dành cho giới trẻ và tuổi teen Việt
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan thiên nhiên thế giới mới
Cuz I Luv You I_icon_minitimeSat Nov 12, 2011 8:59 am by jangatong

» Mem mới đây, có tuyển làm mod không? =]]
Cuz I Luv You I_icon_minitimeWed Oct 26, 2011 11:58 am by Dạ Vu

» ggggggggggggggggggggggg
Cuz I Luv You I_icon_minitimeFri Sep 02, 2011 9:21 pm by jangatong

» ghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Cuz I Luv You I_icon_minitimeFri Sep 02, 2011 9:03 pm by jangatong

» [game MC] 20xu=30 thẻ làm trang thiết bị, tại sao k?
Cuz I Luv You I_icon_minitimeWed Jun 29, 2011 11:00 am by jangatong

» Valentine chờ
Cuz I Luv You I_icon_minitimeThu Jan 27, 2011 2:02 pm by Ngọc Linh

» Interpol- Phần III: Đế chế bất diệt
Cuz I Luv You I_icon_minitimeThu Jan 27, 2011 1:04 am by Ngọc Linh

» Nhật kí Giấy nhớ!!!
Cuz I Luv You I_icon_minitimeThu Jan 20, 2011 9:18 pm by Ngọc Linh

» Tuyển tập oneshot: NGHE MÙA TRONG TÓC RỐI [Ngọc Linh]
Cuz I Luv You I_icon_minitimeThu Jan 20, 2011 3:41 pm by Ngọc Linh

» Đối thơ kiểu mới[Chủ đề 1: Mừng xuân]
Cuz I Luv You I_icon_minitimeSat Jan 15, 2011 5:55 pm by bi bờm

» Vip 1-0-2 =]]
Cuz I Luv You I_icon_minitimeFri Jan 14, 2011 1:36 pm by bi bờm

» Ginkgo Hill_Iljimae
Cuz I Luv You I_icon_minitimeThu Jan 13, 2011 4:17 pm by Ngọc Linh

» The Messenger [linkin park]
Cuz I Luv You I_icon_minitimeThu Jan 13, 2011 3:45 pm by Ngọc Linh

» Mua bạc ở đâu chất lượng??
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 7:08 pm by bi bờm

» Topic for English
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:41 pm by Ngọc Linh

» Đó có phải là tình yêu?
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:22 pm by jangatong

» Thông báo: Mod và mems tích cực góp ý để hoàn thiện 4rum
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 8:14 am by Ngọc Linh

» Đọc nội quy đã bạn nhé :)
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:33 am by the_love_memory_95

» Đôi lời gửi các bạn.
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:23 am by the_love_memory_95

» Chút nên biết (Đọc trước khi post bài bạn nhé)
Cuz I Luv You I_icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:16 am by the_love_memory_95

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm

Nhạc nền

 

 Cuz I Luv You

Go down 
Tác giảThông điệp
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

Cuz I Luv You Empty
Bài gửiTiêu đề: Cuz I Luv You   Cuz I Luv You I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 1:44 pm

Lời tựa : truyện ngắn này không dành cho những ai tử tế, không dành cho những ai “con nhà lành”, ngoan ngoãn và chăm chỉ, vì lời văn hơi xấc, và rất xóc, vì vậy những bạn nào cảm thấy mình là con nhà lành, là người tử tế thì làm ơn đừng đọc , và có đọc làm ơn đừng nhận xét .


Cuz I Luv You
Tác giả: Akai


Quang - một tên du đãng, điển hình với phong cách sống thác loạn, bất cần của một nhón

choai choai thời nay. Hắn trọ học trong một xóm trọ xa nội thành, một mình trong căn

phòng khép kín. Tuy nhiên, hắn chẳng mấy khi ở nhà . Hắn - tổ lái – dân bão . Thường

xuyên bùng học – lý do - vẫn còn đại cương . Được ông trời thiên vị cho một cái đầu thong

minh + một giọng nói thanh và “nhẹ tưng” (ặc, đàn ông con trai gì mà giọng nhẹ tưng

chứ?, gay ?). Hắn quan niệm, đời mấy tí, cứ hưởng thụ cho đã . Ra trường, lái một hai

con “bà già”, kiếm căn nhà, ba bốn trăm triệu làm vốn mở công ty be bé, đời ổn .Hắn

không có người yêu, hắn yêu con xế cưng của hắn hơn tất cả . Dẫu cái vẻ lạnh lung lãng tử

của hắn làm mấy em con nhà giàu đú đởn ở tổ đua chết mê chết mệt . Hắn chỉ cần gật

đầu là có ngay một em để ôm ấp , và sẵn sang bao hắn ăn chơi phè phỡn . But hắn cười

khẩy . Nếu thoả mãn về vật chất là hạnh phúc thì ta có thể coi con bò là hạnh phúc . Vả lại

tiền nhà chu cấp cũng khá dư dật cho hắn xăng xe nước nôi , nên hắn là như thế . Chỉ khổ

ông bà ở nhà tưởng thằng con chăm chỉ học hành ngoan ngoãn nên bao nhiêu cũng không

tiếc – nào ngờ thằng con được tự do lại đổ đốn ra như thế - nếu biết được không biết hai

cụ sẽ shock đến thế nào .

******

Câu chuyện bắt đầu từ khi Liên chuyển đến sát phòng hắn . Đầu tháng 8, hai bố con từ

đâu dắt nhau đến khu trọ hỏi thuê phòng . Lúc đấy tầm 9h sang, hắn vừa ngủ dậy, hút

thuốc lào sòng sọc, đang hơi phê phê . Chẳng hiểu lặn đâu ra ông già mặc quân phục lính

trơn, quần xắn ống cao ống thấp, mũ cối phất phơ : cháu ơi cho chú xin điếu, từ sớm tới

giờ chưa được điếu nào, them quá .

_ Chú cứ tự nhiên. (lại một trường hợp ngày cày ruộng đêm cày giường chiếu, nó nghĩ thầm)

_ A a a. Đã quá .

_thuốc ngon đấy chú.

_chưa ăn thua gì, lần sau chú lên sẽ mang cho mày mấy lạng “Tiên lãng” đặc sản quê chú

_dạ được thế thì hay quá ( bố ông, ông chả hút Tiên lãng đây chứ cái quái gì nữa)

_con Liên nhà chú mới ra thành phố, còn non nớt lắm, có gì cháu để í giúp đỡ nó giùm chú nha .

Đáng nhẽ nó phải từ chối, nhưng ông già cứ nhìn chăm chăm nó, tay phe phẩy mũ cối .

Nếu nó từ chối, con trâu đất ấy khùng lên cho nó một hai phát thì đảm bảo bay cả …hàm

răng . Thế nên :

_ơ, vâng ạ.

_ Liên, ra chào anh đi con .

Con bé đang quét dọn trong căn phòng trống chạy ra .

_em chào anh

_ ừ, anh là Quang, học xây dựng năm thứ 2, còn em nhập học trường nào ?

_Cao đẳng sư phạm 1 anh ạ .

_ừ !
********

Ngán ngẩm, hắn mất toingảy rưỡi để đưa hai bố con nhà nọ đi mua sắm xong nồi bát đĩa

chăn chiếu quần áo ((.Ông bố còn ngỏ í nhờ nó đuqa đi tham quan Hà Nội . Nó cáo bận

học . Ông bố té về vườn sau bữa rượu (lại tiền nó, ăn xong thấy ông ấy cứ ngồi ì ra, nó

ngại quá phải ra trả tiền) . Không đâu mất toi hai trận đá bong với lại mấy tiếng CF . nó

mệt, thở hồng hộc , lúc này mới có dịp nhìn kĩ cô gái, nó lắc đầu, lùn, LCD, chân ngắn .

Được mỗi cái mặt dễ nhìn . Rất may cho Liên là cô chân ngắn và LCD, chứ nếu không thì

cũng toi với thằng họ Sở này rồi, hắn là hắn khoái fastfood lắm . Hắn là hắn thà phải ra

Phạm Văn Đồng bóc bánh trả tiền chứ không thèm ngó ngàng tới Liên . Ôi Sh!t . Mai lại

còn phải đưa bà trẻ này đi nhập trường nữa .

Thời gian cứ trôi. Gió vẫn thổi, Quang vẫn là một kẻ du đãng, nhưng Liên thay đổi. Hờ

hờ, cô ấy không có vẻ "nhà quê chân chất" nữa. Một thành phố lớn có tác động không ít

đối với những người ở bên trong nó. Cô ấy đã mặc những bộ quần áo mode hơn, bắt mắt

hơn. Nhưng với Quang, cô ấy vẫn chỉ là một con nhóc, hay sang rửa bát quét nhà cho hắn.

Quang là một tên đại lười, những lúc rảnh thì hắn ngồi nhà chơi games online. Thèm thuốc

thì hắn gọi Liên sang nhờ đi mua hộ. Theo đánh giá của hắn thì Liên rất ngoan, mặc kệ

những chàng trai vây quanh Liên, hắn chỉ cười khẩy. Liên cứ thắc mắc tại sao cứ thỉnh

thoảng hắn cứ hát :
"Pain, without love
Pain, I can't get enough
Pain, I like it rough
'Cause I'd rather feel pain than nothing at all

You're sick of feeling numb
You're not the only one
I'll take you by the hand
And I'll show you a world that you can understand

This life is filled with hurt
When happiness doesn't work
Trust me and take my hand
When the lights go out you will understand".

Và trong computer của hắn cũng chỉ có duy nhất bài này. Liên đang học tiếng anh, nhưng vẫn chưa đủ để dịch hết bài này, chỉ hiểu "Pain" có nghĩa là đau đớn. Cho đến một ngày.

_đi chơi với anh không?
_đi chơi gì ạ, em thấy anh toàn đi đêm, đi chơi điện tử ạ?
_haha, cô này hài thật, là đi bão, mát lắm, lại vui nữa.
_nhưng tuần sau em thi rồi, em sợ trượt lắm.
_ ôi dào con bé này, anh thấy mày suốt ngày ngồi nhà học, thôi hôm nay nể anh, đi một hôm thôi, okie?.

*********
- A, Quang, mài kiếm đâu được con bé kháu thế, hàng mới đấy à?
_ nhảm, em gái tao đấy, cấm tụi mài linh tinh.

Liên chẳng hiểu "bão" là cái gì cả, cô chỉ ngồi sau Quang trên xe, tưởng là đi chơi uống

nước bình thường, ai dè hắn cứ ngồi trên xe, và thoả thuận tiền nong gì đó. Quang đưa

một xấp tiền cho cô gái đứng dưới đất, rồi cho xe vào hàng - xe nào cũng một nam một

nữ. Rồi tiếng pháo nổ, hắn phóng đi, Liên bất chợt ôm chặt lấy Quang, nhắm tịt mắt.

Quang khoái trí tăng ga, lượn qua những ngõ ngách lắt léo của Hn.........

Hắn nhận ra phanh không ăn, chiều nay đã quên kiểm tra phanh, chắc đã mòn hết rồi, lúc

ăn lúc không, giảm ga dừng lại thì không được, đoàn đua rất đông, nếu dừng lại, thì hắn

sẽ bị ăn đạn tới tấp từ những chiến hữu đắng sau, còn nếu đi tiếp, thì khả năng cả hai đi

viện là rất cao...hắn tiếp tục tăng ga, phải dừng lại, dừng lại, kim đồng hồ chỉ về vạch đỏ,

ui trời, lại còn quên đổ xăng nữa. Thế này thì chắc chắn là được 7-8 km nữa thì hắn sẽ

phải...đo đất, nhưng còn Liên, cô ấy không can đến vụ này, nỡ nào hắn để cho cô ấy bị

thương???.... Kim Mã, theo lộ trình là đi ra xuân Thuỷ, rồi vòng ra Phạm Văn Đồng. Nhưng

đến Ngã ba Xuân Thuỷ hắn tìm cách tách tốp, ra khỏi đoàn, rẽ về đường Láng, nghĩ tưởng

sẽ tách ra được một mình. Nhưng khoảng 10-15 thằng không hiểu sao lại tách theo hắn???-

thôi, chắc chắn là đi chầu ông vải rồi. Xe đã có dấu hiệu tậm tịt... xăng sắp cạn, nó và

Liên chắc cũng sắp bị đàn trâu sau lưng cán lên, làm liều, hắn đi sát vệ đường, vòng tay

gỡ Liên đang ôm chặt lấy nó, đẩy bay sang vệ cỏ...xe mất thăng bằng, tất cả trở thành một

màu đen như mực.

(còn tiếp)


Được sửa bởi Ngọc Linh ngày Wed Nov 24, 2010 3:44 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

Cuz I Luv You Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuz I Luv You   Cuz I Luv You I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 1:48 pm

Quang mở mắt......chói thế. Trắng, tay chân như bị liệt. Cậu cố gắng ngọ nguậy

nhưng dường như không có tay chân. Mọi thứ hiện ra rõ dần. Cậu đang nằm trong một

căn phòng, tất cả mọi thứ đều trắng tinh. Bệnh viện rồi (thở dài). Xoay sang bên phải, cậu

thấy Liên đang gục trên bàn. Trán băng một mẩu, cả má cũng có một mảng trắng. Quang

nhớ dần...xe đổ, hắn cày mặt xuống đường, rồi sau đó chắc chắn là xỉu rồi, còn Liên văng

vào vệ cỏ, chắc chỉ nhẹ thôi. Nhưng tại sao con nhóc lại nằm đây, chẳng nhẽ những gì hắn

gây ra không làm Liên ghét hắn???.

Cô y tá đẩy chiếc xe vào, kiểm tra rồi rút kim ra khỏi tay hắn, rồi đâm một mũi khác, treo

trên đó, bịch nhựa chưa thứ gì đó sóng sánh, trong suốt, nước lã???.

_Nhất cậu rồi đấy. Cô bé thức cả mấy đêm trông cậu đấy nhá, cũng bị thương mà chỉ

chăm chăm đến cậu, phúc ba đời nhà cậu đấy.

Quang chẳng thèm nói gì. Quay đi chỗ khác, chắc cô y tá trố mắt nhìn cậu một lúc rồi

cũng đẩy xe đi ra. Cậu quay lại ngắm Liên, tóc tai bơ phờ vì mệt mỏi, chân tay toàn những

vết trầy. Bất giác một giọt nước mắt rơi - chắc là do mình buồn ngủ quá - Quang tự nhủ.
*****
Quang tỉnh dậy. Thấy mẹ đang khóc, còn bố đang nhìn chăm chăm nó, ánh mắt đầy giận dữ.

_ Về nhà, không học hành gì sất.

_Thôi anh ơi, con nó trót dại.

_Không là không, về nhà tao kiếm cho mảnh ruộng, rồi lấy vợ phắt đi là xong.
....

_Bố, Mẹ, con xin lỗi.

_Mày chỉ xin lỗi là xong à?, mày xem mày gây ra những gì, bố mẹ lai lưng ra làm ăn lo cho

mày bằng bạn bằng bè, mong cho mày có cái nghề kiếm sống, mày , thằng ăn hại, đường

quang không đi lại quàng bụi rậm.

_Con xin lỗi...

_Anh đi ra ngoài đi (mẹ nó bắt đầu nổi cơn)

_Con à, mẹ chỉ giúp con được lần này thôi nhá (vừa nói vừa khóc), con đừng làm bố con

thất vọng nữa, được không?. Đừng làm mẹ khổ nữa, được không?.

_Con hứa (ứa nước mắt, chúa ơi, nó ghét nhìn thấy phụ nữ khóc).

_À, lúc bố mẹ đến, thì có một cô ở đây, bạn gái con đấy à?.

_Không, hàng xóm của con, cô ấy ở cạnh bên xóm trọ.

_ Ừ, con bé xinh thế.

_Cô ấy đi đâu rồi hả mẹ.

_Lúc bố mẹ đến thì con bé xin phép về nhà rồi. Thôi con nghỉ đi. Mẹ ra ngoài bảo bố đi tìm

nhà gần đây.

_ Vâng.

Quang gượng dậy, quần áo kẻ sọc, trông giống một ông già ốm yếu quá, chân & tay trái

bó bột. Chúa ơi, ai thay quần áo cho nó.

Quang tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Liên, why???.

3 tháng sau...
Quang bước ra khỏi phòng bệnh. Hôm đó mẹ cũng rời Hà Nội (ba bực đã về từ đời nảo đời nào). Liên

đón cậu ở ngoài cổng. Cô chỉ lặng lẽ gật đầu, Quang cũng chẳng biết nói gì. Thực ra đối với hắn, Liên

vẫn chả là cái quái gì cả. Không có Liên, hắn cũng sẽ vẫn sống. Về xóm trọ, không thay đổi gì mấy, ngoài

việc hắn phải bắt đầu học lại thôi, tăng ca mất một kì rồi. Xế yêu tan tành. Chắc ba đã bán sắt vụn rồi.

Mở cửa, trong nhà là một cái xe đạp, hắn biết việc vòi vĩnh nịnh nọt ra một con xế nữa là điều không thể,

trời ơi, vậy là từ giờ hắn phải tu như một con ngoan trò giỏi ư, hahaaha, không đời nào chứ, con ngoan

trò giỏi, hắn lẩm bẩm, bựa thật, bựa vãi chưởng.

Viện trợ bị cắt giảm, hắn nhịn dần thuốc, chỉ ngồi nhà, đi học, và thỉnh thoảng gọi Liên nhờ đi mua

thuốc, ở nhà, thật ức chế, hắn kiếm việc làm. Bồi bàn. Sau giờ học. Cafe "Đắng", đường Lạc Long Quân.

Chán nản, biết bao giờ mới kiếm đủ xiền mua xe đây?

_ Anh ơi, một capuccino.

_Gớm, đúng giờ nhỉ. Quang đã pha sẵn ly capuccino cho cô bé, lướt tới.

_A, pha sẵn rồi cơ á, anh tâm lý ghê, yêu thế Mad.

_Con lạy hồn. Hồn đừng để con bị dưa bở đè chết. Con không sống được với món ấy đâu.

_Biết đâu đấy?.

Con bé lườm Quang, sắc như dao cạo. Quang quay trở lại bar, trở lại với believe, giờ hắn thành tín đồ

của Fort Minor. Một thằng bé bước vào, lơ láo nhìn. Rồi bước tới bàn chỗ "con bé" ngồi. Con bé thật lạ,

hình như nó không nhìn thấy thằng kia.

_ Anh dùng gì ạ.

_Hot chocolate. (bố khỉ, mày không thấy trời nóng thế này còn hot hiếc gì mày?)

_Anh đợi một lát ạ.

Chết tiệt thật. Nó cứ phải vâng dạ với những thằng choai choai mà ở ngoài ngứa mắt là nó cho ăn đòn,

nó cứ phải tỏ ra thân thiện, tỏ ra khúm núm với cái bọn "khách khứa". Thế này thì hắn đích thị không

phải là Quang rồi, mà không phải Quang thì là thằng chết tiệt nào chứ, mà thằng nào cũng vậy

thôi, "chết tiệt" cả.

_ Của anh đây.

Nó quay lại với believe me. Ngắm con bé và thằng kia, con bé trơ như tượng gỗ, tượng gỗ thỉnh thoảng

với tay nhấp ngụm cafe. Nó không biết tên, chỉ biết là ngày nào cũng đến đây, 5h45' chiều, ngồi đúng

đến 7h, rồi lại cắp cặp đi. Nó không nói chuyện nhiều với con bé, vì mới làm ở đây được hơn nửa tháng.

Luôn bị ám ảnh bởi mụ manager với câu thần chú :"trừ lương". 6h... 6h 30'. Một cái tượng biết uống

cafe, ngồi đối diện với một con cú cứ soi vào bức tượng, cũng biết mổ hot chocolate. Công nhận con bé

xinh, trắng, chân dài Mad, ngon thiệt.

7h, con bé đứng dậy. Đi ra cửa. Thằng kia thộn ra một vài giây rồi chạy theo nắm cánh tay níu lại.

_ Anh buông tay tôi ra.

_Em chưa trả lời anh.

_Tôi nói rồi, không là không.

_Em nói dối. Em không nói thật anh không buông đâu.

_Xin lỗi. Liệu hai người có thể ra ngoài nói chuyện được không ạ. Hay là vào kia làm tiếp vài chén, chứ

đừng đứng ở cửa, một trong hai người làm ơn thanh toán hoá đơn. Thằng ku Quang chìa ra tờ giấy, cười

cười.

_Một vài phút thôi anh. Thằng kia rút ra tờ 200k choé choé dúi vào tay nó - không cần thối lại. (cảm ơn,
mài cho tội gì bố mài không xin).

_ Anh bỏ tôi ra. Nếu không tôi la lên đấy.

_Haha, em cứ la thoải mái đi, anh bao hết quán này cho em la hét nhá. (Đúng lúc quán trống mà hai đứa nó độc diễn mới đau chứ, không thì có ối trò vui.)

_Anh điên rồi. Con bé giãy giãy -cá + thớt. Thằng cùng làm với Quang cứ ngồi cười, còn nó thì vừa được ăn xiền xong nên nghĩ là cũng nên ngậm hột thị. Cười cười.

Cô bé thấy không giãy được. Đưa cánh tay còn lại đang rảnh lên, bốp. (hay lắm em ơi.)

_A, con này, mày dám đánh ông à, bốp. Thằng kia trả miếng. Hắn đang định giơ tay lên lẫn nữa.

_ Quá đáng rồi. Quang xuất hiện, chắn giữa cô bé và thằng kia, một tay chặt vào tay đang nắm tay cô bé, một tay đưa lên đỡ cái tát thứ hai.

_Chuyện của mày đấy à, tránh ra không bố mày cho mày đi viện bây giờ.

_ Ừ, đồng qui ư tận. Bốp bốp. Hự. Quang không thích nhẹ tay với những cậu ấm, chỉ giỏi nói mồm.

_Giờ thì biến được chưa, thằng chó con?.

Thằng bé đứng dậy, tơi tả và rách rưới, mũi thò lò hai dòng nước đỏ, thất thểu lết ra, leo lên xe và chuồn thẳng. Còn lại Quang và cô bé.

_ Em cảm ơn anh (long lanh mắt).

_Không có gì, chuyện nên làm thôi.

_Thôi, em đi đâu thì đi đi kẻo muộn, anh cũng hết ca làm rồi.

_Khoan đã, anh tên gì?

_Anh Quang.

_Em tên Ngọc. Đây là số điện thoại của em, tối thứ 7 rảnh thì gọi em đi chơi nhé, em đi đây - con bé nói trong khi lấy giấy bút hí hoáy, rồi chạy thật nhanh đi mất.

_ Thôi, tao cũng về đây, mày dọn dẹp cho tao nhé, thứ 6 tao bao mày chầu bia.

Quang đeo ba lô, bước ra cửa, liệng tờ giấy có ghi số điện thoại vào sọt rác, cười khẩy, sau đó hắn chạy, chạy đuổi theo xe bus. ipod đổi bài - where'd you go.
*****

Mệt thật, tội nghiệp thằng bé kia, tiền mất tật mang, hắn cười trong khi cuốc bộ về, Liên và một người

nữa đang dọn đồ, hôm qua đã ầm ầm lên là có một người sắp đến ở chung với Liên rầu Mad, hok biết có

xinh không, nhưng, ơ kìa??... lạy chúa tôi.

Là Ngọc, không thể nào, hắn vừa mới chỉ làm hai tiếng CF???. Kiểu này trong sách văn

học người ta định nghĩa là : có duyên, hahaha, thôi, quên nó đi.

_ Quang, anh giúp em vụ này. Cho nó vào và lắp cho em. Liên chỉ vào cái thùng chứa Pc.

Ngọc quay người lại, và hắn thấy cô bé hoá đá, tất nhiên là á khẩu.

_Em giới thiệu nhé, đây là bạn cùng lớp với em, hàng xóm mới của anh - Ngọc, còn đây là

Quang - người tớ thường kể với cậu đấy.

_ Ừ, chào em. Rất vui được làm quen. Quang chìa tay.

_Ơ, em chào anh.

_Thôi, để anh lo cái vụ Pc, còn bọn em dọn dẹp nốt đi.

_Cảm ơn anh nhiều ạ.

Phù, mệt thật. Đồ đạc nhiều gớm. CF đã
***

Ngày thứ nhất.

no.1416:Buzz!

Alone :ai vay?

no.1416: em day. Hang xom moi cua anh day

Alone: sr, anh dang ban, co gi mai noi chuyen nha em.

no.1416: okie!

Ngày thứ hai :

no.1416 : Buzz.

Alone : busy

no.1416: luc nao cung busy, hu', ghet!

no.1416: Buzz.

không trả lời.

Ngày thứ ba.

no.1416 : anh oi.

Alone : busy.

no.1416 : e, Lien day anh.

Alone : Ah Lien ah. Ngoc dau? ma em chat.

no.1416 : no ngu roi.

Alone : uh. ban gi ma type cham the?

no.1416 : em co bao gio dung may tinh dau, phai tu tu em moi quen ban phim chu?

Alone : uh uh.

no.1416 : mai anh dua em di hoc nha.

Alone : troi oi, xe dap a?. thoi mai anh voi em di bus di, nhu moi khi cho no lanh.

no.1416 : tu nhien em thich di xe dap.

Alone : ah, okie thoi. sang mai day goi anh. Anh choi dien tu tiep day.

.......( khổ, type chậm như rùa mà cứ ham, mất toi gần một tiếng của ta)

Ngày thứ tư : 6h 15'

_ Cậu đến chậm. Mụ manager lèo nhèo.

_Em xin lỗi. Em đi xe đạp nên đến chậm quá.

_Hôm nay trừ 30% lương.

_Trời ơi. Chị tha cho em vụ này đi.

_ Mày nhìn nội qui giùm chị đi. 30% là nhẹ lắm rồi đấy.

_Chị bỏ qua cho em đi, mai em hối lộ chị sấu dầm há.

_ Được thôi, chị kết nhất mày ở cái khoản này đấy - bước ra cửa - cười như đàn ông. (bố
mài chứ, chị biết ăn hối lộ thôi chứ - thể nào cũng có ngày anh trộn vào đó thuốc chuột - cho mài chết, hahaha)

_Anh ơi, một Cinderella.

_Cinderella.? Là cái quái gì vậy.

_cocktail đó anh.

_ừ, đợi một chút.

_...Đây, của cô đây.

_ Anh ngồi đi, quán vắng mà.

_Ừ ừ.

_Anh uống đi, loại này em thích nhất đấy.

_Vậy sao ngày nào cũng chỉ capuccino?

_À, món ngon thì khi nào thật thèm mới nhấm nháp chứ anh. Uống nhiều nó nhàm.

_Mà sao ngày nào cũng tới vào giờ này, ngồi một chỗ duy nhất, và mỗi loại cafe thôi thế?.

_Bí mật, hehe.

_ Thoai, 7h rồi, có về cùng không, người ta đưa về.

Và thế là ngày nào cũng về cùng Ngọc. Liên càng ngày càng im lặng, Quang chẳng hiểu sao...

Ngày thứ...

_Thôi, em về trước đây. Tiền em để trên bàn.

_Ừ, chốc nữa anh đợi bus về sau.

một tờ giấy kê dưới cái ly rỗng.......

Quang, em yêu anh, yêu cái cách anh ngồi trầm ngâm hút thuốc. Yêu cái cách anh hò
hét khi anh chơi game (???chơi Cf thì mình thỉnh thoảng la hét vì mình khủng quá thôi, còn lại thì toàn "mẹ mài + bố mài" thôi, chả nhẽ nó yêu cái cachs mình chửi bậy?). Em thấy thích anh ngay từ cái lần đấy, và em biết, nếu em cứ giữ trong lòng mãi thì em sẽ nổ tung mất. Lúc này, ngồi đây, em lấy hết dũng cảm để viết lá thư này. Dù biết câu trả lời như thế nào. Nhưng anh hãy biết và nhớ rằng em yêu anh, nhé....ngày mai, hãy coi như chưa từng thấy bức thư này...

Cười, Quang đeo ba lô lên, đi ra cửa, tiện tay lẳng luôn bức thư vào thùng rác cạnh cửa,

hình như không ai vứt rác vào đây, và cũng không ai dọn, dưới đó là mẩu giấy màu hồng

mà Ngọc ghi số mobile...

Chết tiệt, bus hôm nay chết máy à???....

...một đoàn tầm hơn chục cái đi qua, dừng lại trước cửa "Đắng", một thằng vào, Quang đứng nhìn, rồi như sảy ra rất nhanh, thằng đó đi ra, chỉ vào cái điểm đỗ xe bus, đoàn xe nổ máy, quây quanh cái cột chờ xe bus thành một vòng tròn. Gió hồ Tây mát thật.

_ Tao đây. Mày có nhận ra tao không???
Về Đầu Trang Go down
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

Cuz I Luv You Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuz I Luv You   Cuz I Luv You I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 1:56 pm

Mày nhớ tao là ai không?

_haha, tao đâu có mất trí đâu mà quên.

_mày biết điều thì đừng có động đến Ngọc nữa, thì tao tha???

_mày nghĩ mày là ai???

_chúng mày đâu...

****
Mưa nặng hạt, mưa chia tay mùa thu, Hà Nội rả rích với tiếng mưa đêm, chó sủa, vắng. Dưới anh đèn

đường mờ nhạt, Quang lê bước.

Ôi, đường về nhà hôm nay dài thật, cậu bé loạng choạng bước từng bước một. Cậu mở cánh cửa kin kít...

vừa đi vừa dựa vào tường cho khỏi ngã, chầm chậm, chắc mọi người ngủ hết rồi. Cố lên nào, phòng mình ở

kia rồi. Nằm lên giường ngủ một giấc là ổn thôi. Từ trong màn mưa đêm lao ra một chiếc bóng. Cái bóng ấy

ôm chầm lấy cậu. Quang thả hết mọi thứ tan biến, nhắm mắt lại, một cảm giác êm dịu... tan biến hết đi.
*****
Đầu ong ong ong ong, nó mở mắt. Ngọc đang ngồi khóc một cách ngon lành (chúa ơi, một trong hai đứa,

đứa nào đã thay quần áo của nó???, mất tem lần 2 rồi).

_ đã chết đâu, sao mà phải khóc.

_nhưng vì em mà.

_ồ, anh te tua lắm hả, thôi đừng khóc mờ, anh thương mờ. Mà tối qua thế đứa nào kéo anh vào nhà.

_gớm, nặng thật đấy, hai đứa em đứa cầm tay, đứa kéo chân mãi mới vào được.

_ thế...thế...

_sao hả anh?

_đứa nào...dám thay quần áo của anh.

_....em, thì sao ạ, chỉ thay quần áo thôi, có...làm gì đâu. Gầy bỏ xừ, ai thèm chứ.

_à thế, thế mà có đứa hôm qua gửi thư tình cho anh đấy.

_ai? ai? thế anh ! (lại còn thế nữa)

_à, anh đùa đấy. anh thế này thì ma nào nó thèm, à mà Liên đâu.

_nó đi học rồi anh ạ, hôm nay em nghỉ, để anh ở nhà một mình em không yên tâm.

_cứ làm như dễ chết lắm í. Thôi làm cho anh cái gì ăn đi. đói thí mồ.

_hứ! Ghét, thế mà không nói sớm.

Liên bắt đầu tránh mặt nó. Mỗi lần nhìn thấy nó ở nhà trọ thì chỉ cười hoặc gật đầu => quay luôn đi chỗ

khác. Ngọc đã giành lấy cả cái vụ mua thuốc hay giặt quần áo của Quang, thành ra Quang với Liên giờ như

hai kẻ xa lạ. Những lúc ngồi trầm ngâm hút thuốc, cậu không còn một mình nữa, những lúc có hứng đi lượn,

cậu không còn một mình nữa, cảm giác có cô bé lúc nào cũng như hình với bóng, lúc nào cũng anh Quang

ới, anh Quang ơi, cũng vui vui. Cậu không nói gì đâu, cậu chỉ ôm chầm lấy cô ấy mỗi khi cô ấy buồn, cậu

chăm đánh răng hơn mỗi khi ở gần bên cô ấy, hạn chế ngậm điếu thuốc mỗi khi ở bên cô ấy, ờ, và một nụ

hôn.

Cậu không biết, cậu sẽ không thể nào biết rằng, lặng lẽ, Liên đã thấy. Liên biết. Nhưng cô không làm gì cả,

vì đó là lựa chọn của Quang, cậu sẽ không thể nào biết được đâu, trái tim cô vỡ tan, đau đớn.

Cậu yêu Ngọc, vì cái cách tấn công kinh khủng của cô ấy, cậu nhẹ nhàng và dịu dàng như gió cuối thu. Cậu

vẫn gửi message chúc ngủ ngon mặc dù, chỉ ở cách nhau bức tường chưa dày quá 5cm. Cậu yêu, ừ. Cậu chỉ

luẩn quẩn quanh cô ấy, cậu không muốn rời xa cô ấy, dù chỉ một phút. Cậu yêu cô ấy hơn tất cả mọi thứ

trên đời - Ngọc, anh yêu em.
*****
_anh, có lẽ tháng sau em chuyển nhà. Em đến kí túc xá...

*****
_xong chuyện rồi, cô định quịt tiền của bọn này hả?

_anh muốn bao nhiêu???. Tôi đã trả đủ rồi cơ mà.

_làm thằng đó một trận như vầy không có trong hợp đồng, hay cô muốn thằng đó biết chuyện giữa chúng ta???.
*****
Tao ghét mày, tao muốn có tất cả những thứ mà mày có, sao cuộc đời bất công với tao như vậy, một con bé rẻ rách như mày sao lúc nào cũng có những thứ mà tao không có. Không, tao không dễ bỏ cuộc đâu, tao sẽ theo đuổi tới cùng !
*****

Anh này. Nếu một ngày đó em biến mất, chắc anh sẽ không để í tới đâu nhỉ, đối với anh, chắc em chỉ

như một hạt bụi thôi, đúng không. Em chỉ dám đứng lặng, và nhìn theo từng dấu chân của anh thôi. Em

mong anh hạnh phúc. Anh có biết rằng, em yêu anh - rất nhiều không. Em không trả lời được tại sao

em yêu anh, nhưng anh hạnh phúc nhé. Em sẽ đi....hạnh phúc anh nhé.

*
* *

_anh này, Liên sắp chuyển đến kí túc xá rồi, em ở một mình chán lắm.

_thế thì em tìm một bạn nào đó đến ở cùng cho vui?.

_hay, là em chuyển sang ở với anh nhe (hehe, thằng nhóc thật là vãi đái)

_ặc, con lạy hồn, con không muốn bị cùm sớm đâu ạ, hồn chờ con ra trường đã.

_hihi! Nói thế thôi, chứ hok có thèm sang bên nhà anh ở đâu.

_ừ ừ, biết rồi. Thôi để yên cho anh chơi một tí.

_hứ! Suốt ngày chỉ biết chơi điện tử.

_alo...(đi ra ngoài)...(đi vào).

_anh ơi! Em đi ra ngoài chút, tẹo em đi chợ nấu cơm luôn. anh chờ em về rồi hãng đi học đấy.

_ừ! Em yêu cứ đi, anh đợi.

_yêu nhắm cơ Mad.

*****

_tiền của anh đây, cầm lấy rồi biến đi, đừng làm phiền tôi nữa.

_hehe, cảm ơn. Nhưng nếu như anh muốn em thì sao nhỉ.

_cái hạng anh thì còn lâu mới sờ được tới tôi.

_bé con, em nên nhớ anh là ai, anh muốn con nào, thì con đó không thoát khỏi bàn tay anh nổi đâu em

ạ. Và bây giờ, anh muốn em.

_để tôi yên.

_haha, để yên à, em ạ, anh đã thề là sẽ không bao giờ làm một việc tốt nào. Vì câu nói này của em,

anh sẽ không một giây phút nào để em và cái thằng bé của em yên đâu.

_nếu anh làm gì anh ấy. Tôi sẽ... tôi sẽ giết anh.

_haha, giết đi này. Anh sẽ chỉ đưa cho hắn những tấm ảnh này của chúng ta thôi.

Hắn chỉ tay vào gốc cây, vẫy vẫy. Một thằng nhóc đi ra, tay cầm cái máy ảnh KTS con con, rồi đưa

cho tên đại ca. Hắn chỉ cho cô xem, rất rõ nét ^^!.

_thế anh muốn gì đây, tôi có tiền, hãy để tôi yên.

_haha, tiền không quan trọng, anh muốn em, cô bé xinh đẹp ạ.

Tên đại ca đặt đôi môi nhồm nhoàm hau háu lên... Cô bé giãy giụa, một cách yếu ớt.

*****

_ Em đi đâu lâu vậy Ngọc ! Anh đói meo cả bụng rồi nà.

_em xin lỗi, em bị tắc đường, anh nấu cơm với em ih.

_ okie.

Như một con gấu, Quang ôm lấy người yêu - một nụ hôn ngọt ngào.

Cô bé quay mặt đi, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má.


*****
Nghỉ hè...

_anh về đây. cuối tháng sau anh lên.


*****

_hehe, em ở đây hả.

_sao anh lại tới đây, mà ai nói cho anh biết tôi ở đây.

_cái gì mà anh chả biết, thằng kia về quê rồi, anh mới tới đây. Anh bị đuổi khỏi nhà trọ rồi. Anh sẽ ở đây

một tháng với em nhé, vợ yêu.

_không được. Anh ấy mà biết thì em chết mất.

_haha, nó biết càng tốt, anh không thích chia sẻ người đàn bà của mình với một thằng khác, cho dù

thằng đó là ai. Nó cũng sẽ chết khi dám động đến người em.

haha, không ngờ phòng của thằng đó lại đẹp như vầy, chắc là có bàn tay của em, vợ yêu nhỉ.

_chứ còn ai nữa.

_lại đây, anh yêu...

_ứ ừ...

_lại đây nào...


******

_không biết thằng đó thế nào khi thấy người lạ và "người yêu" làm thế này trong chính căn phòng của
hắn nhỉ.

_thôi đi, một tuần nữa anh ấy về đấy, anh liệu mà cuốn gói đi.

_hahaha, tôi cứ ở đây đấy, tôi còn mong hắn lên sớm để tôi cho hắn một trận nữa cơ.

_thôi nào, em thương, thương quá cơ...

Phịch, túi quà trong tay cậu rơi lúc nào cũng không biết. Cậu không thể nào tưởng tượng được. Rầm,

cậu lao vào, lôi cái tên đang dính vào con kia, vừa quẳng vừa đẩy ra khỏi căn phòng của cậu. Hành

động trong vô thức, rồi khi thấy cái thân thể trong tay cậu mềm nhũn.

Quang lao ra khỏi xóm trọ, vào trong màn mưa đen kịt.

Anh à, gió bấc bắt đầu thổi rồi đấy. Anh đang ở đâu, anh có lạnh không. Em lạnh lắm, anh biết

không?. Hai năm rồi anh đã đi đâu, anh đã làm gì?. Em nhớ anh, lúc nào trong tâm trí em cũng chỉ có

anh, có anh mà thôi. Em sắp ra trường, sắp trở thành cô giáo rồi nhé...anh ơi !

****

Quang vươn vai, gió và nắng đã làm cho con người cậu trở nên khác hẳn, đen, rắn rỏi hơn. Trở lại

xóm trọ cũ, người ở đây cũng đã khác, nhà chủ cũng không còn ở đây nữa. Chậc, hai năm rồi còn gì,

cậu cởi ba lô con cóc, ngồi phịch xuống, dựa vào một bức tường, rút điếu thuốc, châm lửa. Ngắm lại

phòng trọ cũ...haha, đàn ông thì không biết khóc, đúng không?

_Xin lỗi, anh hỏi ai ạ?

_Cho mình hỏi anh Như, chủ khu trọ này với.

_Xin lỗi, em không biết ai tên Như ở đây cả.

******

Chán thật, quay đầu về núi mà hok gặp ai không được.

_Alô, bố ạ,...ah, con chính thức kết thúc nghĩa vụ quân sự từ ngày hôm qua, hai ngày nữa con về trường

trường. Vâng, con chào bố ạ.

....Phù, mãi mới về đến nhà thằng Vinh, mệt thế. Tối, có lẽ lượn qua "Đắng" xem mọi người có còn ở

đấy không.


_Alô...Vinh ah, xe máy của tao mài còn giữ không? Tao đang ngồi ở cửa phòng mài đây, mài về chuẩn

bị rượu thịt đón anh mài đi.

*****

_ A, thằng cu, mày dạo này phát nhể, trông đen như cột nhà cháy thế kia.

_ừ, mài mở cưả đi, cho tao chỗ để đồ đạc đã.

_rồi rồi.

_thôi mày, đưa chìa khoá xe cho tao, tao đi. 7h tối tao về.

Quang lượn qua một cửa hàng, mua lấy một cái mũ lưỡi trai, rồi lượn lên Lạc Long Quân. Vuốt lại

thẳng cái quân hàm thượng sĩ đang nhăn nhúm rồi bước vào.

Cái bàn quen thuộc, không hiểu sao cậu lại đến đây nữa. Nơi này đáng lẽ ra, không nên đặt chân đến,

cậu ngộ ra khi đặt bước chân đầu tiên lên bậc thềm.

7h, bên ngoài cửa kính, xuất hiện chiếc Atila - biển...983, cậu đứng dậy thanh toán. Ngọc và cậu lướt

qua trong khoảnh khắc. Ừ, có những người, không nên bước ngang qua nhau dù chỉ một giây.
Về Đầu Trang Go down
Ngọc Linh
Administrator
Administrator
Ngọc Linh


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 209
Đô : 284
Danh tiếng : 4
Tham gia ngày : 22/11/2010
Đến từ : Nơi có Gió

Cuz I Luv You Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuz I Luv You   Cuz I Luv You I_icon_minitimeWed Nov 24, 2010 1:59 pm

dậy đi, thằng kia.
_what the ****?

_đi ăn sáng, mày còn đến trường, kết thúc bảo lưu đi là vừa. Còn nhập học kì tới nữa.

_được rồi, im giùm, tao ngủ tí nữa, lộn xộn thấy bà.
****
Phù, xong oài, đợi mấy ông thầy mệt vãi cả đái. Loanh quanh thế nào không biết lại đến chỗ này nhỉ. Cậu đặt chân
trước cổng trường CĐ Sư phạm I. Thôi, ngồi uống nước vậy - dắt xe máy vào cái quán dưới gốc cây gần đó.

_cô ơi, cháu một coca (nhân trần đá) với hai nghìn vina. Cậu ngồi, ngắm cái gì, đợi cái gì, cậu cũng không biết nữa.

Mobile - wake me up when september ends.

Những ngày tháng vất vả đã qua rồi - cậu đi nghĩa vụ quân sự, được phân vào một đơn vị kinh tế trên vùng cao. Dạy

các em nhỏ người dân tộc học chữ, lên rừng lấy củi, trồng rau nuôi lợn, những thứ ấy trải riết thành quen. Nhớ nhất là

hôm đi rừng, thấy con gì lúi húi trong bụi rậm, hai phát ak47 rung lên, cả đại đội chạy đến, lôi ra con gấu, treo lên vác

về, tiếc cái túi mật phơi để mang về biếu ông già, bị chuột nó gặm mất. Nhớ những buổi hành quân thâu đêm, nhớ

đồng đội, nhớ cái cảnh chiều tà trên đỉnh núi. Nhưng thôi, giờ là Hà Nội, cậu lại phải sống thôi, phong sương đủ rồi.

Những ngày tháng bên đồng đội làm cậu quên đi nỗi đau, bởi một cái tình yêu hoa hoè hoa sói nơi thành thị, thôi, quên

nó đi. Có gì đáng nhớ đâu, việc gì phải đau chứ, lúc ấy, một con đàn bà đã bỏ cậu đi, đâu có gì đáng để quản bằng bạn

bè, đồng đội ăn sương nằm gió với cậu??.

Liên, Liên kìa, cô nhóc đang đi cùng bạn, gớm, cười tươi thế đấy. Cô nhóc trèo lên xe máy với một anh chàng, đi lướt

qua, cậu vội cúi xuống, hi vọng cái mũ với bộ quân phục làm cô không nhận ra...

Cậu thở dài, muộn quá rồi, phải không em???.

Bật chợt có tiếng chạy, tiếng ngã, rồi một vòng tay ôm chầm lấy cậu, mái tóc dài xõa xuống, mơn man.

...Cô ôm chặt lấy cậu, tới tấp những chiếc hôn. Xốc, cậu đẩy cô bé ra. Là Ngọc

********
Đắng...cậu ngồi đó, im lặng, dựa vào vai cậu, cô nhóc bé bỏng vừa khóc vừa kể. Khi yêu, cậu không ghen, nhưng không ghen không có nghĩa là sẽ biết tha thứ, liệu cậu có đủ bao dung để tha thứ cho cô ấy?.

_em bị ép, hắn nói nếu không làm theo hắn, hắn sẽ giết anh.

_đủ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa, nó là quá khứ rồi.

_anh tin em một lần được không?

_haha, có đáng không?. Không có gì là mãi mãi cả, trước đây đối với anh, em là tất cả, bây giờ, em
chẳng là gì cả.

_tình yêu mà em dành cho anh - là mãi mãi.

_ đi.

Cậu không biết có bao nhiêu tên áo vàng đuổi theo cậu, cậu theo đuổi cái cảm giác trước mặt, cảm giác gió táp vào mặt, cảm giác chỉ để sơ sẩy tay lái thôi là cầu chúa lên đường bình an. Không muốn nghĩ gì cả...rối bời...

_vậy ra trong hai năm nay...

_em ở một mình. Vẫn căn phòng này.

Quang ngắm lại căn phòng trọ cũ, nó vẫn là của cậu, cách bày trí đồ đạc vẫn như cũ. Pc đã cũ mèm, phòng vẫn sạch sẽ, không một vết bẩn, cho dù hai năm không có ai ở đó.

Hỗn độn, làm sao? tôi phải làm thế nào đây???. Người con gái đã vì tôi mà phải chịu đựng, phải hiến thân cho kẻ khác. Tôi phải làm thế nào với cô ta??? những lời nói của cô ta với hắn vẫn văng vẳng trong
tai tôi - what the fác - làm thế nào???.

_em, khoảng cách nào dài nhất trên thế gian???.

_khoảng cách giữa hai quán trà đá.

_tại sao?

_khi em nhìn thấy anh, chạy đến bên anh, thời gian thật chậm, dài hơn hai năm em em đợi anh, dài hơn
bất cứ khoảng cách nào em đã từng trải qua.

_ừ.

_em về, muộn rồi. anh ngủ sớm nhé, mai em thi rồi.

_không, ở lại với anh......

*****

Sh!t thật, mình ngủ quên lúc nào không biết. Gối ướt đẫm, chắc là Ngọc khóc, tội cô ấy quá. Tính sau, đánh răng cái đã.

Chợt thấy một bức thư trên bàn....


Anh Quang. Em không biết phải nói với anh như thế nào. Khi em dứt khoát với hắn. Hắn đã giày vò em

một thời gian rất dài sau đó. Hắn buông tha cho em, là lúc hắn tóm lấy Liên, chỉ mới vài ngày trước đây

thôi, Liên nói với em là Liên đồng ý với hắn. anh, anh phải kéo cô ấy ra, người đi với Liên mà anh nhìn

thấy chính là hắn...

Choang, màn hình Pc vỡ tan, cậu giật chiếc áo lao ra ngoài.

_ alô Linh à, mày gọi Vinh,rồi tụi mày tụ tập ở nhà cũ của tao.
..........
_tụi mày theo tao...
...Cổng trường Liên.
_ ngồi xuống uống nước đi. Đợi tí nữa có hàng cho tụi mày giải quyết.

Tan trường. Đợi, cậu không thể tả nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này nữa. Giận, dồn nén. Tại sao???...Kia rồi, kết thúc ở đây, được rồi. Liên đang tay trong tay với hắn.

_Liên !
_...anh, sao anh lại ở đây???.
Không trả lời - cậu nắm lấy tay Liên, kéo đi : "giải quyết nó" - cậu quay lại đám bạn.

Cậu đưa Liên đến bãi giữa. Hai người lặng lẽ đi bên nhau, nghịch sóng sông Hồng...

_em nói gì đi?
_em phải nói gì bây giờ?
_tại sao?
_kệ tôi, anh bỏ đi hai năm trời mà không một tin tức, giờ về đây chỉ để hỏi một câu như vậy sao??.
_em điên à???.
****
_anh hiểu cho em, chúng ta từ nay coi như không quen biết đi, em mệt mỏi vì anh đủ rồi.
......
_hy vọng đây là lần cuối cùng.
****
Liên sắp xếp đồ đạc, hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại Vn. Cô vừa nhận được học bổng... bước ra cửa, nhìn lại căn phòng một lần cuối cùng, bỗng ai đó...

_alô Linh đây! Đứa nào gọi ông đây???.
_bố mày đây, cả Ngọc và Liên đang ở chỗ tao, mày đến đây, không được báo công an, giờ tao chẳng còn gì, nếu mày không đến một mình, cả hai đứa sẽ chết....
_mày ở đâu....

Quang dựng xe trước một cái kho cũ kĩ. Đẩy cánh cửa bụi bặm, Liên và Ngọc đang bị trói gô vào ghế, miệng nhét giẻ, Quang phì cười.

_ Mày muốn gì???. Quang hỏi vào hư không. Bụp! một vật cứng đập vào chân làm cậu quỵ xuống, hắn và hai tên nữa xuất hiện....!

Lại cười, khuôn mặt hắn thâm tím, hắn khập khiễng trông đến thảm.

_xử nó đi. Nếu mày chống cự, tao sẽ xẻo từng miếng thịt của hai con hàng này, để xem mày sẽ làm thế nào, hôm nay thì trời cũng không cứu nổi mày đâu.

Quang nén đau, thực sự thì cậu cũng không biết làm thế nào, cậu cố không bật lên tiếng kêu, mỗi lần hai thằng kia giơ lên vụt xuống là cậu lại nảy lên, cắn môi đến bật máu...

Lạnh quá, một thằng dội nước vào người, cậu tỉnh, thấy mình đang treo lơ lửng.

_mày thấy sao, nếu tao làm thịt hai đứa nó trước mặt mày???.
_không được làm hại hai cô bé ấy, có gì thì cứ đổ lên tao, tao còn chịu được. Hay mày không dám làm gì tao nên bắt nạt đàn bà con gái, haha, đại ca đầu gấu cái địt gì mà hèn thế?
_tao thích thế đấy, haha.

Tên đại ca cởi trói và vồ lấy Liên, cùng lúc đó một tên cũng lao tới Ngọc, còn một tên liên tiếp vụt cây gậy vào người Quang, cậu quặn mình. Cố gắng gồng lên, hai tay bị trói cố gắng tìm kẽ hở trong nút thắt. Liên thét lên khi áo của cô bị xé toạc. Quang co hai chân, kẹp cổ tên cầm gậy. vặn. Rắc! Hắn ngã xuống. Hai mắt mở trừng trừng.

...Quang vùng vẫy, tuyệt vọng trong tiếng thét của hai cô gái...Dây trói tuột, cậu rơi xuống, không được gục lúc này. Tên đàn em nhặt cây gậy, nhảy hai bước ngắn. Vụt. Quang đưa tay trái lên đỡ. Rắc, cây gậy gãy làm đôi, tay trái cậu cũng buông thõng. Tóm lấy mảnh gậy văng, cậu đâm thăng vào ngực tên đàn em, rồi xông tới, dồn sức vào chân, sút thật mạnh vào đầu tên đại ca...Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.

_ em ổn chứ? - cậu nói với cả Liên và Ngọc.

_không sao ạ. Cả hai đồng thanh.

_đi khỏi đây thôi....đột nhiên Liên ôm chầm lấy cậu...Pang. Pang. Côngã xuống. Tên đại ca đang cười, Quang đá văng khẩu súng. Nhảy lên, quị hai gối, rơi tự do xuống người hắn.....

*****
Quang và Ngọc đứng trước mộ mới đắp. Liên đã đi rồi. Trong lòng Quang vẫn không hiểu tại sao, Liên lại đối xử với mình tốt như vậy, chẳng nhẽ Liên cũng yêu mình?
_anh, trước khi mất vài hôm Liên nhờ em gửi cho anh một lá thư. Em giao nó cho anh.

Trích:
Anh à, anh biết không?.Em yêu anh. Nhưng em lựa chọn ra đi, em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh, mãi mãi...
Hạnh phúc chỉ đến với những ai đủ dũng cảm và tỉnh táo để nắm lấy nó thôi anh à. Ngọc thực sự yêu anh, anh hãy tốt với cô ấy nhé, em đi, nhưng anh hãy nhớ rằng. Tình yêu mà em dành cho anh, là mãi mãi. Em đi.
Quang buông rơi lá thư, tớ giấy liệng xoắn ốc, rồi chạm vào một đám hương, bùng cháy....
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Cuz I Luv You Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuz I Luv You   Cuz I Luv You I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Cuz I Luv You
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tuổi trẻ Việt :: Văn thơ tuổi học trò :: Truyện sưu tầm-
Chuyển đến